Giang Vị Noãn bẽn lẽn ngẩng đầu, liếc nhìn thấy nụ cười xấu xa của Ninh Vũ Phi.

Khuôn mặt trong sáng long lanh lập tức trở nên đỏ bừng, chỉ cầm bấm nhẹ cũng có thể bấm ra máu.

Ninh Vũ Phi cố ý siết chặt, khiến Giang Vị Noãn càng dán sát vào mình hơn, hỏi lại: “Nói đi, có phải hay không?”

“Ninh Vũ Phi, tôi…tôi….phải…” Giang Vị Noãn nhất thời không biết phải làm sao, len lén liếc mắt nhìn Ninh Vũ Phi, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của đại hoa khôi, Ninh Vũ Phi đang muốn hung hăng cắn một cái, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là thôi.

Sau đó buông lỏng Giang Vị Noãn ra, quay người đi về phía phòng học, nói: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người hẹp hòi như thế đâu, không còn chuyện gì nữa, buổi cùng tôi đi uống gì đó đi.”

Nghe thấy lời Ninh Vũ Phi nói, Giang Vị Noãn vui vẻ trả lời: “Được, buổi chiều tôi sẽ đến tìm anh.”

Sau khi Ninh Vũ Phi quay lại phòng học, phát hiện có một người đang ngồi ở chỗ của mình.

Anh ngay lập tức hơi nhíu mày, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Người đến chính là hoa khôi khoa mỹ thuật Chu Hân Tĩnh, bởi vì chuyện lần trước, Ninh Vũ Phi cũng không có hảo cảm với gia đình này.

Hôm nay để có thể mời được Ninh Vũ Phi, Chu Hân Tĩnh đã đặc biệt chú trọng ăn diện một phen, mặc một chiếc váy cổ V, bên trong không biết độn bao nhiêu silicone.

Chu Hân Tĩnh nhìn thấy Ninh Vũ phi, trực tiếp nhào đến, mạnh dạn muốn ôm lấy cánh tay của Ninh Vũ Phi.

Nhưng bị Ninh Vũ Phi né tránh, không vui nói: “Có việc gì thì nói đi, tôi với cô không thân đến mức đấy.”

“Ninh Vũ Phi, người ta biết lỗi rồi, anh đừng tức giận nữa mà.” Chu Hân Tĩnh nũng nịu nói.

Bây giờ vẫn còn sớm, các bạn trong lớp vẫn còn đang ở bên ngoài đi dạo hoặc nghỉ ngơi.

Nghe thấy lời này của Chu Hân Tĩnh, Ninh Vũ Phi trực tiếp nở một nụ cười, Chu Hân Tĩnh là một kẻ nịnh hót, ba mẹ thì lại càng không phải nói, còn muốn giết mình.

Bản thân không tiếp tục truy cứu chuyện này đã là tốt lắm rồi, bây giờ còn mặt dày không biết liêm sỉ đến tìm mình, nói cái gì, biết sai rồi?

Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Chu Hân Tĩnh, cô cảm thấy sự việc kia người nhà cô sai thì sẽ không có chuyện gì cả?”

“Ninh Vũ Phi thật sự không phải như thế đâu, xin anh, tối nay theo em về nhà ăn cùng ăn một bữa cơm đi, như thế ba mẹ em cũng có thể xin lỗi anh.”

“Không cần!” Ninh Vũ Phi xoay người rời đi.

Chu Hân Tĩnh vội vàng đuổi theo, nhưng bỗng ngã oạch trên hành lang, kêu lên: “Á..Đau quá, Ninh Vũ Phi, anh đỡ dậy với.”

Nhưng Ninh Vũ Phi không thèm đếm xỉa đến, trực tiếp rời khỏi dãy phòng học.

Thấy vậy, Chu Hân Tĩnh vội vàng đứng dậy, hung hăng phủi bụi dính trên váy của mình, quay người trở lại phòng học.

Từ trong cuốn sách lấy ra một chiếc điện thoại di động đã được giấu kín trước đó, phía trên màn hình chính là đoạn video quay lại mình và Ninh Vũ Phi đối mặt với nhau lúc nãy.

Chu Hân Tĩnh gọi cho một số điện thoại, nói: “Giúp tôi một việc.”

Mà lúc này, Ninh Vũ Phi vẫn không hề hay biết bản thân đã bị Chu Hân Tĩnh tính kế, tìm thấy Trần Thành Hạo sau đó cùng nhau trở lại phòng học.

Đến giờ tan học, Ninh Vũ Phi đợi Giang Vị Noãn, hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường.

Dương Tân Thiệp tức thở phì phò, nhanh chóng kéo Lý Hoa Đông, nói: “Mau đi theo tôi, xem xem bọn họ có phải đang hẹn hò không?”

“Được!”

Ninh Vũ Phi đưa Giang Vị Noãn đến KFC ăn chút đồ, sau đó chở Giang Vị Noãn về nhà.

Bởi vì chuyện bắt cóc lần trước, Giang Vị Noãn có dẫn theo hai vệ sĩ tùy tùng, cho nên Ninh Vũ Phi cũng không lo lắng Giang Vị Noãn sẽ xảy ra chuyện.



Trong bệnh viện!

Chu Đống bị trói ở trên giường bệnh, đau đớn vẫn không hề thuyên giảm, la hét đến khàn cả giọng.

Trong thời gian đó, dù có liên tục sử dụng liều lượng lớn thuốc gây mê hay giảm đau thì cũng đều vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play