“Mau đến đây đi, tôi đang trên đường đến nhà Âu Dương.”
Lăng Bảo Châu nói.
Ninh Vũ Phi đã hiểu, hóa ra chuyện tối qua đã bị người khác biết, bây giờ đã báo cảnh sát.
“Các sư tỷ, em ra ngoài một lát, mọi người đừng đi, để tiểu sư đệ em hầu hạ mọi người vài ngày.”
Ninh Vũ Phi nói.
“Đi đi, chú ý an toàn!”
“Vâng, hẹn gặp lại các sư tỷ.”
Nửa tiếng sau, Ninh Vũ Phi tìm được Lăng Bảo Châu, ngồi lên xe, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Chị Bảo Châu, nhà Âu Dương thế nào, chị gấp gáp như thế làm gì?”
“Tôi thông qua chuyện này điều tra đoàn đánh thuê Huyết Lang Dũng, cậu đoán xem tôi điều tra ra chuyện gì?”
Lăng Bảo Châu hỏi lại.
“Hử, sao mà tôi biết được.”
“Chuyện này tôi cũng vừa biết được sáng nay, đoàn đánh thuê Huyết Lang Dũng, thật ra là thuộc về thế lực đang ở nước ngoài của nhà Âu Dương, ban đầu chuẩn bị tóm gọn rồi, nhưng…”
Lăng Bảo Châu không nói tiếp nữa, mà chỉ lái xe đi về phía trước: “Một lát nữa cậu sẽ biết.”
Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa nhà Âu Dương, lúc này đã bị phong tỏa, biệt thự hoa lệ lúc trước bây giờ đã trở thành một bãi phế tích.
“Đây chính là nguyên nhân, tối hôm qua nhà Âu Dương bị tuyệt diệt, bây giờ còn chưa có thêm bất kì tin tức nào.”
Lăng Bảo Châu bất đắc dĩ nói.
Nhìn một màn trước mắt, Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, nói: “Có lẽ đây là báo ứng thôi, người làm trời nhìn.”
“Sao cậu lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào vậy?”
Lăng Bảo Châu cau mày lại.
“Tôi kinh ngạc gì, từ trong lời chị vừa nói tôi đã biết được hóa ra người luôn muốn giết tôi là nhà Âu Dương, vậy bọn họ chết hết thì là chuyện tốt với tôi thôi.”
“Tôi thấy nhà Âu Dương đổ cái chết của Âu Dương Minh Khánh lên đầu cậu, họ cho rằng cậu hại chết Âu Dương Minh Khánh.”
Lăng Bảo Châu có chút bất đắc dĩ, nói tiếp: “Chuyện khiến tôi càng quan tâm hơn là ai đã trực tiếp tiêu diệt cả nhà Âu Dương.”
“Tôi cảm thấy, hẳn là một người có lòng chính nghĩa đấy. Chị Bảo Châu, chị ăn sáng chưa, có muốn đi ăn sáng chung không?”
“Ninh Vũ Phàm, không phải tôi bảo cậu ngoan ngoãn ở lại bệnh viện sao? Lén lút xuất viện không nói, lại còn đi suốt đêm không về, cậu đã đi đâu?”
Lăng Bảo Châu nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Vũ Phi mà hỏi.
“Thật ra là thế này, các sư tỷ của tôi đến, nên tôi đi tìm các chị ấy, đúng, là như thế đấy.”
“Thôi bỏ đi, tùy cậu vậy, dù sao tôi nói cậu cũng không nghe.”
Lăng Bảo Châu bất đắc dĩ.
Lúc này, một nhân viên cảnh sát chạy đến: “Đội trưởng, chúng tôi tìm được một cái xác.”
“Ừ!”
Lăng Bảo Châu đi qua, con ngươi Ninh vũ Phi co lại, hy vọng đừng để lại chứng cứ gì, năng lực phá án của nước Long Việt rất mạnh.
Một cái xác đã bị đốt cháy thành thây khô được nhấc lên cáng cứu thương.
“Cái này thì nhìn ra được cái gì?”
“Đây chính là Âu Dương Chấn Hưng.”
Ninh Vũ Phàm nói.
Lăng Bảo Châu chỉ thấy được trên tay cái xác đeo một cái nhẫn rất đắt đỏ, không phải là thứ mà người có thân phận bình thường có thể đeo được, cho nên phỏng đoán rằng chỉ có Âu Dương Chấn Hưng mới có khả năng đeo.
“Nhìn kĩ vào xem, xem có phát hiện được gì mới không.”
Lăng Bảo Châu ra lệnh, sau đó để cho người ta khiêng thi thể Âu Dương Chấn Hưng đi.
“Chị Bảo Châu, hay là chị cứ làm việc trước đi, tôi đi về.”
“Đi về đi.”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng rời khỏi nơi này, về biệt thự thay một bộ quần áo mới, sau đó lại đi đến thăm các sư tỷ.
“Sáu Út, em không cần phải để ý đến các chị, về hầu cô bạn gái nhỏ của cậu đi.”
Liễu Việt Yến nói.
“Không cần, Vị Noãn bọn họ đi học cả rồi, không sao đâu.”
Ninh Vũ Phi cười ha ha, nói: “Các vị sư tỷ từ xa đến cứu viện cho tiểu đệ, nhất định là đã mệt gần chết, để em đấm bóp cho các chị, thấy thế nào?”
“Được, mau đến bóp vai cho tam sư tỷ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT