“Sáu Út, nếu không phải chị ép Tần Minh Nguyệt nói ra, chị còn thật sự không biết là em đã xảy ra chuyện đấy.”

Hốc mắt Liễu Việt Yến có hơi đỏ lên

Ninh Vân Phi nói: “Sư tỷ, em sai rồi.”

“Em đứng nghiêm túc đấy cho chị, không có lệnh của chị, không được động đậy.”

“Vâng.”

Sau khi Liễu Việt Yến lên lầu, Hoa Nùng Yêu không đành lòng, nói: “Sáu Út, đêm nay em thật sự khiến bọn chị lo lắng đấy, đừng trách nhị sư tỷ của em, chị ấy là người lo lắng cho em nhất.”

“Em biết, em không trách các sư tỷ.”

Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không trách các chị.

Cũng bởi vì có sự xuất hiện của các chị, mình mới có thể dễ dàng diệt trừ khối u ác tính là nhà Âu Dương kia.

“Tiểu sư muội, em bao đồng quá thì cùng đứng chung đi.”

Liễu Việt Yến nói.

Hoa Nùng Yêu sắc mặt như ăn phải trái đắng, bất đắc dĩ đứng tấn bên cạnh Ninh Vũ Phi, phồng má.

Thấy thế, Lệ Khinh Thiền và Lâm Thanh Tiêu đều len lén cười, mặc dù cười rất nhỏ, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Liễu Việt Yên bắt được.

“Nếu hai người thấy buồn cười như thế thì ra đứng chung luôn đi, nhanh lên!”

“Dạ!”

Liễu Việt Yến nhìn ba người dưới lầu, toàn bộ đều đi ra bên ngoài nhà đứng tấn.

Bốn người tranh thủ đi ra ngoài làm theo, tránh cho nhị sư tỷ nổi bão.

Bên ngoài biệt thự, bốn người nghiêm túc đứng tấn, nếu có người quen trông thấy, có khi lại giật mình ngã ngửa.

Ba nhân vật lớn kia cũng đi ra đứng tấn theo Ninh Vũ Phi, nói ra ai tin được, có lẽ số người có thể bắt bọn họ ra đứng tấn cũng chỉ có một hai người.

Thời gian dần qua, trời cũng đã sáng, bốn người không cảm thấy đau nhức gì cả, khi bọn họ còn nhỏ cũng là cùng nhau lớn lên như thế.

Cho dù sức chiến đấu của ngũ sư tỷ Hoa Nùng Yêu đã không tốt lắm, nhưng sức khỏe cơ bắp cũng không kém cạnh mấy, Liễu Việt Yến cũng thế.

Ninh Vũ Phi cười ha hả, nắm tay đặt lên tay Lâm Thanh Tiêu, cười nói: “Tứ sư tỷ, tay em mỏi, cho em để tay với?”

“Sáu út, muốn ăn đạp phải không?”

“Sư muội, đừng nhỏ nhen như thế chứ? Trong số chúng ta, thể lực em tốt nhất, chị cũng dựa một lát.”

“Các người ăn hiếp tôi, tiểu sư muội, chị cũng muốn dựa em.”

Bốn người ngồi xổm xuống đùa giỡn, dường như lại quay về quãng thời gian còn trên núi, bị sư phụ phạt đứng tấn vậy.

Liễu Việt Yến cũng không nghỉ ngơi mà nhìn các sư muội sư đệ đùa giỡn, không thể nào nhịn cười nổi.

Dù sao thì khi còn bé, mọi người cũng đều lớn lên như thế, vì giúp tiểu sư đệ xả giận, bốn người các cô từ thôn đông đánh đến thôn tây, đến mức trẻ con ở tám thôn mười dặm xung quanh ai cũng sợ các cô.

Đương nhiên sư phụ cũng không ít lần phạt mọi người đứng tấn, khi đó Vũ Phi là nhỏ nhất, mặt mũi lấm lem, lại còn dính đầy nước mũi, mặc quần yếm.

Một tiếng sau, Liễu Việt Yến đi ra ngoài, không vui nói: “Bảo các người đứng tấn để nhớ cho lâu, chứ không phải bảo các người đùa giỡn.”

Bốn người vội vàng đoan chính, nghiêm túc đứng tấn.

Liễu Việt Yến bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đi vào trong ăn gì đó đi.”

“Ôi, em biết sư tỷ không nỡ để bọn em chịu khổ.”

Lệ Khinh Thiền và Lâm Thanh Tiêu đứng bên cạnh Liễu Việt Yến.

“Ba người các em bớt đi, tranh thủ đi vào trong ăn gì đó đi”

“Vâng!”

Ba người chạy vào trong.

Liễu Việt Yến nhìn Ninh Vũ Phi, nói: “Vũ Phi, sư tỷ chỉ là lo lắng quá nên mới thế, đừng trách sư tỷ.”

“Nhị sư tỷ, chị nói gì thế, là em không đúng, bây giờ em xin lỗi sư tỷ, sau này em nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

“Ừ, sư tỷ không ngăn cản em báo thù, nhưng hi vọng em cũng không nên quên các sư tỷ, có khó khăn gì cũng nhất định phải nói cho các chị biết, cùng nhau giải quyết.”

“Vâng!”

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Ninh Vũ Phi nhận được điện thoại của Lăng Bảo Châu, đối phương sốt ruột: “Ninh Vũ Phi, cậu chết dí ở đâu rồi, mau trở về đi, xảy ra chuyện rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play