Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi, nói: “Không biết đêm nay liệu mọi người có thể giúp tôi kiềm chế được thế lực hắc ám của gia tộc Âu Dương hay không.”
“Được, không thành vấn đề.”
“Gửi chuyển phát nhanh cho tôi đi.”
“Được.”
Vân Liên nhanh chóng phái người đi xử lý toàn bộ thi thể, sau đó đưa tới cho người đứng đầu gia tộc Âu Dương.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Ninh Vũ Phi quay trở về nghỉ ngơi, qua đêm nay gia tộc Âu Dương chắc chắn không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Một tên vệ sĩ đứng cửa của gia tộc Âu Dương kinh sợ cầm một cái gói to chạy vào, nói với vẻ sốt ruột: “Ông chủ, không hay rồi, ngài mau xem này!”
“Cái gì vậy!”
Ông ta liền mở gói to ra, đồng tử của ba người Âu Dương Chấn Hưng, quản gia và lão Từ nhanh chóng co rút lại.
Đây chính là tên đội trưởng được phái đi giết Ninh Vũ Phi, vì để giết Ninh Vũ Phi mà còn dùng cả súng tiểu liên.
Cả mười tên sát thủ có tố chất được huấn luyện và đào tạo bài bản thì đều chết cả, thế nhưng Ninh Vũ Phi lại còn sống!
“Cái tên Ninh Vũ Phi này còn mạnh vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Đại ca, đây chính là sự tuyên chiến rồi, chúng ta cần phải gọi người tới đây bảo vệ biệt thự ngay, nhất định đêm nay Ninh Vũ Phi sẽ tới.” Lão Từ nói xong, nhìn sang mấy cái đầu thì trong lòng ông ta có cảm giác hoảng sợ không thể hiểu nổi.
Âu Dương Chấn Hưng cũng cảm thấy vô cùng bất an, ông ta liền đi thông báo cho tất cả thuộc hạ của mình bảo vệ biệt thự an toàn cả 3 tầng từ trong ra ngoài.
Đêm dần khuya, đám người Âu Dương Chấn Hưng đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui ở trong phòng khách.
Quản gia nhìn lên đồng hồ, hỏi: “Đã hai tiếng trôi qua rồi mà Ninh Vũ Phi còn chưa tới sao?”
“Tôi cảm thấy cậu ta nhất định sẽ tới, Ninh Vũ Phi chỉ là một tên sinh viên, một tên luyện võ bình thường thôi mà?” Lão Từ nhớ tới lần giao thủ của ông ta với Ninh Vũ Phi.
Đoàng!
Đột nhiên có một tiếng nổ mạnh thu hút sự chú ý của mọi người.
Lão Từ liền đứng lên ngay đi về phía cửa, hỏi: “Sao lại thế này?”
“Không biết, hình như là tiếng ô tô nổ mạnh.”
“Đang yên đang lành sao lại có tiếng nổ mạnh như vậy được, phái hai người đi dập lửa ngay, nhanh lên.”
“Vâng!”
Lão Từ quay trở lại, nói: “Đại ca, không có việc gì cả, chỉ là nổ một chiếc xe mà thôi, nhà chúng ta phòng thủ nghiêm ngặt như vậy cho nên sẽ không xảy ra việc gì cả đâu.”
“Hy vọng là như thế!”
Kỳ thật lòng bàn tay của ba người bọn họ đều chảy đầy mồ hôi, Âu Dương Chấn Hưng nói: “Quản gia, đi tới phòng bếp mang một chai rượu ra đây.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Quản gia vội vàng đi tới phòng bếp, thế nhưng ông ta lại nhìn thấy một người đàn ông đứng đối diện mỉm cười với ông ta.
Chết tiệt!
Chỉ thấy đồng tử của quản gia trợn lên, ông ta ôm lấy yết hầu của mình rồi ngã xuống.
Còn hai người kia đang đứng sốt ruột nhìn ánh lửa ở bên ngoài kia, Âu Dương Chấn Hưng nói: “Quản gia, bảo ông đi lấy một chai rượu sao mà lâu thế?”
Âu Dương Chấn Hưng vừa quay người lại luôn hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước đến mức hô to: “Ninh… Ninh Vũ Phi.”
Lão Từ nhanh chóng phản ứng lại thì nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang ngồi ở sô pha rót rượu.
“Đừng lo lắng thế chứ, chúng ta có thể uống một ly với nhau, sau đó ngồi xuống nói chuyện với nhau được mà.” Ninh Vũ Phi cầm ly rượu đế dài, mỉm cười nói.
“Cậu vào bằng cách nào?” Lão Từ lấy tay trái sờ eo đã bị thương.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Cả căn biệt thự lớn như vậy muốn vào cũng không đơn giản, nhưng nếu tôi mà không vào được thì không phải là khiến mọi người thất vọng hay sao?”
“Ninh Vũ Phi, cậu chỉ có một mình mà thôi, đừng có giả bộ nữa, đường lên thiên đường cậu không đi lại còn tự đâm đầu xuống địa ngục.”
“Ha ha, nói thật, Diêm Vương còn chẳng dám làm gì tôi, chỉ dựa vào mấy người mà muốn làm gì tôi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT