Lăng Bảo Châu gọt một quả táo cho Ninh Vũ Phi, sau đó dặn dò anh phải cẩn thận rồi mới rời đi.

Bây giờ trên tay có hai vụ án cần phải điều tra, cho nên Lăng Bảo Châu không hề rảnh rỗi.

Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không thành thật nằm yên tại chỗ, anh định sáng mai sẽ xuất viện.

Ngày hôm sau, Ninh Vũ Phi được phép xuất viện như mong muốn, anh ngân nga một giai điệu nhỏ như không có chuyện gì, leo thẳng lên xe rời khỏi đây,

Ninh Vũ Phi đã nhờ Vân Liên chuẩn bị chiếc xe này, mục đích là muốn kiểm tra xem còn ai đang theo dõi mình hay không.

Quả nhiên ngay sau đó, một chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ khởi động chạy theo sau.

Thông qua gương chiếu hậu, Ninh Vũ Phi phát hiện chiếc xe thương vụ màu đen đang theo dõi mình, khóe miệng anh khẽ nhếch, trực tiếp lượn một vòng lớn quanh thành phố Ngọc Trai.

“Tên nhãi này đang làm gì vậy, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra chúng ta rồi?”

“Có lẽ chưa đâu, nhưng tôi tò mò không hiểu, rõ ràng tình báo nói rằng anh ta đang bị thương rất nặng cơ mà? Dáng vẻ kia có chỗ nào là bị thương đâu cơ chứ?”

“Quan tâm những chuyện đó để làm gì, theo dõi cho cẩn thận, tôi sẽ thông báo cho ông chủ ngay bây giờ.”

Một người đàn ông ngồi đằng sau gọi điện báo cáo với Lão Từ: “Ông chủ, mục tiêu đã xuất viện, chúng tôi đang theo dõi anh ta.”

“Tốt lắm, đi theo phía sau, tìm cơ hội trực tiếp giết chết anh ta!”

“Rõ!”

Khi Ninh Vũ Phi lượn hết một vòng thành phố, phía sau đã có năm chiếc xe theo đuôi. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vân Liên, bình thản nói: “Chị Liên, chị vẫn ở đó chứ? Bây giờ tôi đang gặp chút phiền toái, bị vài kẻ bám đuôi.”

“Ừm, tôi đã chuẩn bị xong, cậu trực tiếp đi vào là được, người của tôi đã chờ sẵn ở bên trong.”

“Chị Liên, tốc độ làm việc của chị nhanh thật đấy.” Ninh Vũ Phi cười nói.

Vân Liên biết sát thủ đang theo dõi Ninh Vũ Phi, lúc này cô ấy có muốn cười cũng không thể cười nổi, chỉ dặn dò: “Cậu cẩn thận một chút, lát nữa gặp lại.”

“Được!”

Rất nhanh sau đó, Ninh Vũ Phi lái xe đến một kho hàng hẻo lánh, năm chiếc xe thương vụ bám đuôi đằng sau cũng không còn tiếp tục giả vờ nữa.

Thấy Ninh Vũ Phi đến một nơi hẻo lánh như vậy, đối phương trực tiếp dừng lại ở gần đó.

Vừa xuống xe, mỗi người cầm một cây súng tự động hướng về phía trước, dù Ninh Vũ Phi có lợi hại đến mấy, đối mặt với mưa bom bão đạn cũng chỉ có thể trở thành một tổ ong vò vẽ.

Nhà kho rất rộng rãi, chỉ có xe của Ninh Vũ Phi đậu ở vị trí trung tâm.

Mười người kia có chút kinh ngạc, đội trưởng cũng không trực tiếp đến gần mà đưa mắt nhìn xung quanh một lúc.

Sau khi đảm bảo xung quanh không có vấn đề gì, anh ta mới yêu cầu hai người đi đến kiểm tra tình hình.

Hai sát thủ nhẹ nhàng bước tới, mở cửa xe, nhưng bên trong không hề có ai.

“Đội trưởng, không có người!”

“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã không thấy tung tích.”

Mười tên sát thủ thả lỏng cảnh giác, sải bước đi qua, quả nhiên chiếc xe vẫn còn đang khởi động, nhưng kỳ lạ là Ninh Vũ Phi đã biến mất không còn tung tích chỉ trong một thời gian ngắn.

“Này, các người đang tìm tôi sao?” Tiếng của Ninh Vũ Phi vang lên.

Nhóm sát thủ chĩa súng về phía Ninh Vũ Phi vừa xuất hiện theo bản năng, đội trưởng nói: “Cậu quá ngạo mạn, nếu đã biết mình bị chúng tôi theo dõi, đáng lẽ nên tìm một nơi an toàn để trốn mới đúng.”

“Ở đây cũng rất an toàn mà.” Ninh Vũ Phi nhún vai.

Đột nhiên, có vài người cầm súng tự động xuất hiện trên cửa sổ ở bốn phía kho hàng, ra sức xả đạn xuống phía dưới.

Tách tách tách!

Cơn mưa đạn dày đặc trút xuống, mười tên sát thủ đứng giữa kho hàng không có một chút che chắn nào.

Chỉ trong nháy mắt họ đã bị đạn bắn trúng, cả người run lên và ngã xuống như bị điện giật.

Vốn dĩ định bắn Ninh Vũ Phi thành tổ ong vò vẽ, chẳng ngờ người bị bắn thành tổ ong vò vẽ chính là mình.

“Vũ Phi, những người này đều là thành viên của nhà Âu Dương, bọn họ muốn đẩy cậu vào chỗ chết.” Vân Liên bước ra nói.

“Đúng, cho nên đêm nay giữa tôi và nhà Âu Dương phải có một kết cục, chị nói đúng không, chị Liên?”

“Như cậu mong muốn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play