“Tôn Kiến Minh, mau đi nói với Ninh Vũ Phi kia đi, chỉ cần cậu ta chữa bệnh cho em, giá cả thế nào đều có thể thương lượng. Em cũng tình nguyện hiến tủy cho chị gái mà không cần điều kiện.”

Dương Tố Thư đau đớn khó nhịn, cũng chỉ chính bà ta mới biết bệnh của mình nghiêm trọng đến mức nào.

Ban nãy lúc ở trong phòng bệnh của chị gái nên tin lời của Ninh Vũ Phi mới đúng, như thế đối phương còn sẽ nguyện ý chữa bệnh cho bà ta.

Nhưng lúc ấy ngay cả bệnh viện lớn ở Thạch Anh cũng không tra ra bệnh của bà ta, cho nên mới nghĩ Ninh Vũ Phi chỉ nói lung tung. Giờ hối hận đã không kịp rồi, chỉ có thể đi cầu người ta.

Tôn Kiến Minh là kiểu đàn ông trọng mặt mũi, sao có thể cầu xin người ta. Anh ta giữ chặt Dương Tân Thiệp: “Tân Thiệp, giao chuyện này cho con đấy. Sau này con qua chỗ kia của dượng đều miễn phí. Thế nào?”

“Dượng, con... con... con...”

Dương Tân Thiệp có khổ không nói nổi, anh ta cũng từng đắc tội Ninh Vũ Phi mà, còn bị Ninh Vũ Phi ngược cho thương tích đầy mình chạy về Thạch Anh.

Giờ bảo anh ta đi cầu xin Ninh Vũ Phi đến chữa bệnh không phải làm khó người sao.

Anh ta cầu xin: “Dượng, dượng không biết rồi, con chính là người đầu tiên đắc tội Ninh Vũ Phi khi cậu ta đến thành phố Ngọc Trai, con đi cầu xin là vô dụng. Vẫn là dượng đi thì hơn.”

“Mày... đúng là đồ vô dụng!”

Dương Tân Thiệp bị đẩy mạnh lên tường, trong lòng lại không có cách nào. Ai biết Ninh Vũ Phi có thể từ một sinh viên trở thành bác sĩ của bệnh viện đâu cơ chứ, đã thế còn là loại bác sĩ mà viện trưởng cũng phải nể tình nữa.

“Hai người đều là đồ vô dụng.”

Dương Tố Thư xuống giường, đi thẳng tới phòng bệnh của Dương Tú Tú, kết quả lại thấy y tá đang thu dọn lại phòng, nào còn bóng người nào ở đây nữa.

“Bệnh nhân ở đây đâu?”

“Bệnh nhân đã xuất viện về nhà.” Y tá đáp.

“Cái gì?” Dương tố không tưởng nổi.

Lúc này, hai người Ninh Vũ Phi đi tới một quán thuốc Đông y gia truyền có khoảng hơn hai trăm năm lịch sử.

Ninh Vũ Phi nhìn biển hiệu, đúng là cửa hiệu lâu đời.

Quán Đông y này rất nhiều người đến xem bệnh, bốn phía đều có kệ để thuốc.

Một người đàn ông trung tuổi mặc áo dài trắng đi tới: “Hai người đến chữa bệnh hay mua thuốc, hôm nay hơi đông người, hai người vẫn lấy số chờ đi.”

“Đều không phải, tôi muốn hỏi một thứ đặc biệt, sẽ không tốn thời gian của ông đâu ạ.” Ninh Vũ Phi nói.

“Thứ gì vậy!”

“Chỗ này của các ông có ngân châm Tinh Vẫn không?”

Nghe mấy chữ này, người trung niên kia cười khẽ: “Thì ra là người cùng nghề. Tôi không rõ có hay không, để tôi quay vào hỏi ba tôi xem thế nào, mời hai người vào trong ngồi.”

Bởi vì ngân châm Tinh Vẫn là loại kim châm chỉ có người hành y trong giang hồ mới biết, cho nên người trung niên này cũng dùng lễ nghi giang hồ với hai người.

Ông ta dẫn Ninh Vũ Phi và Giang Trấn Hải đi tới sảnh tiếp khách đằng sau: “Xin hai vị chờ một lát, tôi đi mời ba tôi tới..”

“Cảm ơn!”

“Không có gì!”

Người đàn ông trung niên còn gọi người bưng trà cùng bánh ngọt lên cho Ninh Vũ Phi và Giang Trấn Hải, vô cùng chu đáo.

“Chú Giang, quán thuốc này họ gì?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Tôi nghe đâu là họ Khương, tôi rất ít tiếp xúc với mấy thứ này, cũng không rõ cho lắm.”

“Vâng!”

Ninh Vũ Phi nhìn quanh sân một chút, thấy được cọc gỗ và bao cát dùng để luyện công, hai bên hành lang còn bày mười tám giá đủ loại binh khí.

Có thể đoán được nhà họ Khương không chỉ là thế gia nghề y, còn là một thế gia võ đạo.

“Vũ Phi, ngân châm Tinh Vẫn cậu nhắc đến là cái gì, rất khó mua sao?” Giang Trấn Hải khó hiểu.

“Đúng thế, ngân châm Tinh Vẫn là kim loại tinh luyện từ thiên thạch rơi xuống đất, sau đó không ngừng gia công, trải qua đủ chín chín tám mươi mốt trình tự làm việc mới có thể xem như chế tác thành công. Cho nên nó rất hiếm có, nhưng đặc tính tốt vô cùng. Chú biết ngân châm Băng Phách không?”

“Không phải mấy thứ trong phim truyền hình võ hiệp à?”

Ninh Vũ Phi uống một ngụm trà: “Dù là phim điện ảnh hay truyền hình dài tập đều do người ta mô phỏng lại thôi. Ngân châm Băng Phách mà Lý Mạc Sầu dùng thực tế chính là ngân châm Tinh Vẫn, đặc tính chính của nó là chứa đựng lực lượng phi tự nhiên, nói trắng ra chính là loại năng lượng mà võ giả luyện công lâu ngày mà hình thành cái gọi là nội lực.”

“Ồ ồ, thì ra là thế.” Giang Trấn Hải không ngốc.

Dù sao cũng là nhân vật lớn, ít nhiều cũng tiếp xúc với võ giả, có thể hiểu được ý tứ của Ninh Vũ Phi, ông ta hỏi tiếp: “Thế nếu không tìm được ngân châm Tinh Vẫn thì phải làm sao bây giờ?”

“Xem vận may thôi, không tìm được thì lại nghĩ cách khác. Không sao đâu, có thể tìm được năm cái là tốt rồi, như thế sẽ đề cao xác suất thành công.” Ninh Vũ Phi nói.

“Tốt, nếu thật sự có, chú sẵn sàng táng gia bại sản mua về.”

Khoảng năm phút sau, người trung niên kia dẫn ba ông cụ đi tới, người đi đằng trước mặc đồ luyện công.

“Để hai người đợi lâu rồi, đây chính là ba tôi, tên ông ấy là Khương Uyên.” Người đàn ông trung niên tên là Khương Tiêu Nhiên.

Ninh Vũ Phi đứng lên kính một lễ theo giang hồ: “Tiền bối, xin thứ lỗi đã quấy rầy đột ngột như vậy.”

“Xin thứ lỗi.” Giang Trấn Hải cũng học theo.

Khương Uyên nuôi một bộ râu dài, cười nói: “Không có gì, mời ngồi đi.”

“Cảm ơn!”

“Vậy con ra ngoài làm tiếp nhé ba.” Khương Tiêu Nhiên rời đi.

Ba ông cụ đánh giá hai người Ninh Vũ Phi, bọn họ biết thân phận của Giang Trấn Hải, dù sao nhà họ Giang cũng đứng đầu trong các gia tộc kinh doanh.

“Chủ tịch Giang, là ông đến cầu châm hay là cậu bạn trẻ này vậy?” Khương Uyên hỏi.

Ninh Vũ Phi đáp: “Khương tiền bối, là vãn bối cần dùng châm chữa bệnh cứu người.”

“Vậy xin hỏi là chữa bệnh cho ai, lại là chữa bệnh gì vậy?”

“Là bệnh của vợ tôi, bà ấy mắc bệnh nặng, tính mạng nguy cấp, xin cụ giúp cho.” Giang Trấn Hải nói.

“Bệnh của phụ nữ thì tôi không hỏi nhiều nữa, nhà họ Khương đúng là có ngân châm Tinh Vẫn, nhưng chúng tôi không cho người ngoài mượn.”

Lời này làm Giang Trấn Hải thoáng khó chịu, đang định ra giá cao thì Ninh Vũ Phi giành trước nói: “Tiền bối, cụ vẫn nên nói thẳng đi. Chúng tôi là cần dùng gấp, kiểu gì cũng phải có cách chứ đúng không?”

Khương Uyên nhìn Ninh Vũ Phi, bất ngờ nở nụ cười: “Ha ha ha, nhóc con to gan lắm đấy, đúng là có một cách có thể cho mượn.”

“Mời cụ nói rõ đi.”

“Xin hỏi cậu trai học y ở đâu vậy?”

“Học từ một lão đạo sĩ.”

Khương Uyên nói: “Được rồi, chúng tôi muốn quan sát y thuật của cậu trước. Nếu có thể khống chế thì chúng tôi sẽ cho một người mượn!”

Ninh Vũ Phi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ ở đây còn ai cũng định mượn châm hay sao.

Ninh Vũ Phi nhìn hai ông cụ đối diện, thấy bọn họ cười xòa, thì ra là cũng đến mượn châm mà không phải bạn của cụ Khương Uyên.

“Đúng rồi, hai vị này cũng hành nghề y, bọn họ cũng muốn mượn châm, cho nên chỉ có thể để mấy người phân cao thấp thôi.” Cụ Khương Uyên nói.

“Được thôi!”

Hai ông cụ kia đều không phải người đơn giản, đại khái đều là người có tiếng trong ngành y..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play