Giang Trấn Hải than khẽ một tiếng, không biết nói cái gì cho phải. Một bên là con gái, một bên là vợ, bảo ông nhẫn tâm lựa chọn thế nào đây?
“Chú, mọi người yên tâm đi, đừng lo lắng quá. Con có thể chữa được bệnh bạch cầu này.” Ninh Vũ Phi nói.
Người nhà họ Giang đồng loạt nhìn về phía Ninh Vũ Phi, cảm thấy khó mà tin được. Bệnh bạch cầu gần như không có khả năng chữa khỏi, cho dù bọn họ biết Ninh Vũ Phi hiểu chữa bệnh từ đầu, nhưng đối mặt với bệnh này e là cũng bó tay hết cách.
Nhưng lúc này nghe được Ninh Vũ Phi đảm bảo, ánh mắt ủ rũ tối tăm của người nhà họ Giang lại thấy được hy vọng.
Ninh Vũ Phi mỉm cười an ủi Giang Vị Noãn: “Tuy là rất khó, nhưng khẳng định là chữa được. Hơn nữa nguyên bản cơ thể của dì rất tốt, xác suất thành công tương đối cao.”
Ông cụ Giang đứng phắt dậy: “Nhưng mà Vũ Phi này, làm thế không khiến cậu bị thương chứ?”
“Không đâu, chỉ là mượn dùng châm cứu kích phát thể năng của bản thân. Đến lúc ấy cơ thể sẽ nhanh chóng sinh ra tế bào kháng ung thư, chỉ cần số lượng tế bào đủ nhiều là có thể diệt trừ tế bào ung thư.”
Mặc dù Ninh Vũ Phi nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng cụ Giang và Giang Trấn Hải đều hiểu trên đời nào có chuyện dễ dàng như thế. Nếu không thì tỷ lệ tử vong khi mắc ung thư đã không cao đến vậy.
Cho dù Ninh Vũ Phi là võ giả cao giai đi chăng nữa, trợ giúp người khác kích phát tiềm năng đạt tới hiệu quả chữa bệnh thì chắc chắn sẽ phải trả giá, còn là cái giá rất lớn.
“Vũ Phi, nhà họ Giang chúng tôi thật không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Giang Trấn Hải bất đắc dĩ nói.
“Chuyện nhỏ thôi, vốn định phẫu thuật là xong, nhưng loại điều kiện bọn họ đưa ra không thể đồng ý được.”
Ninh Vũ Phi còn nói: “Vị Noãn có tương lai rất tốt ở phía trước, không thể để cô ấy gả cho một người mình không thích chứ.”
Giang Vị Noãn nghe vậy thì cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn Vũ Phi.”
“Không có gì, cứ vậy nhé. Mọi người đón dì về biệt thự đi, thân thể của dì rất tốt, mấy ngày này làm cho dì ấy ăn đồ ăn bổ sung thể lực, tôi cần chuẩn bị vài thứ rồi mới bắt đầu được.”
Giang Trấn Hải nói: “Vũ Phi, cậu phải chuẩn bị cái gì, nói cho tôi đi, để tôi chuẩn bị cho.”
“Thứ này rất khó tìm, vẫn để con đích thân đi tìm đi.”
“Cái đó... haizz.”
“Vũ Phi, còn em thì sao?” Giang Vị Noãn hỏi.
Ninh Vũ Phi nói: “Em ở nhà chăm mẹ cho tốt chờ anh chuẩn bị xong đi. Nếu có thể mua được thì nhanh nhất là tối mai chúng ta có thể bắt đầu.”
Nghe vậy, người nhà họ Giang đều biết ơn Ninh Vũ Phi vô cùng, thậm chí bọn họ không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung sự cảm ơn của mình.
Rất nhanh, Ninh Vũ Phi cũng rời khỏi bệnh viện, ở đây đã không còn chuyện gì của anh nữa, giờ anh cần đi mua vài thứ, nhưng vấn đề là không biết nên mua kiểu gì đây.
Chuyện này tương đối hại não, bởi vì thứ anh muốn mua hiếm thấy cực kỳ. Phải là thứ có thể chứa đựng nội lực, mà cũng chỉ thứ như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Vũ Phi, cháu giúp nhà chú một chuyện lớn như vậy... vẫn nên để chú đi cùng con đi. Chú khá quen biết thành phố Ngọc Trai, muốn mua gì chú cũng biết chỗ dễ mua.” Giang Trấn Hải vội vàng đuổi theo.
Ninh Vũ Phi có thể giúp đỡ, ông ấy đã biết ơn lắm rồi, còn bắt người ta tự mình đi chuẩn bị đồ thì đúng là không thể nào nói nổi.
Ninh Vũ Phi cười đáp: “Không phải vì muốn cho chú Giang có thêm thời gian ở cạnh dì Giang đấy sao?”
“Không sao không sao, có Vị Noãn chăm bà ấy là được rồi. Chú cũng đã bố trí đưa mẹ con họ về trước. Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Tìm một quán Đông y lâu năm trước đi ạ. Con cần kim châm cứu mới, nhưng phải là loại đặc biệt.”
“Được, chú có biết mấy tiệm thuốc tương đối lâu đời, chúng ta đi thôi.”
Giang Trấn Hải tự mình lái xe đưa Ninh Vũ Phi tới tiệm thuốc đầu tiên.
Lúc này, trong một phòng khám tại bệnh viện, Dương Tố Thư đang đau đớn lăn qua lộn lại trên giường bệnh, bác sĩ bên cạnh đang khám cho bà ta.
Tôn Kiến Minh và Dương Tân Thiệp đứng ngoài cửa sốt ruột chờ đợi, ban nãy còn chưa ra tới cửa bệnh viện thì Dương Tố Thư đã thấy đau bụng không đứng nổi, chỉ có thể quay lại kiểm tra xem.
Khoảng ba mươi phút trôi qua, bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra bước tới, buồn bực nói: “Thật kỳ lạ, chúng tôi không kiểm tra được bất cứ nguyên nhân gì gây bệnh trong bụng của bệnh nhân cả. Chúng tôi cần kiểm tra toàn diện cho bệnh nhân.”
“Sao lại thế chứ? Vừa rồi vợ tôi còn rất khỏe mạnh cơ mà?” Tôn Kiến Minh chất vấn.
“Chúng tôi còn chưa tìm được nguyên nhân, cho nên vẫn cần chờ báo cáo kiểm tra cụ thể mới kết luận được.”
Bác sĩ nói xong xoay người rời đi, Dương Tố Thư cũng được đẩy tới một phòng khác kiểm tra toàn diện.
Lại qua một tiếng đồng hồ, sau khi kiểm tra toàn diện lại không có kết quả gì, bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi không kiểm tra ra vấn đề gì, có lẽ bác sĩ Ninh có thể nhìn ra gì đó.”
“Thế ông nhanh gọi bác sĩ Ninh kia ra đây đi chứ!” Tôn Kiến Minh hô.
Dương Tân Thiệp nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, bác sĩ Ninh mà ông nói có phải tên đầy đủ là Ninh Vũ Phi không? Cái cậu trẻ tuổi ấy?”
“Đúng thế, chính là cậu ấy. Cậu ấy chính là bác sĩ giỏi nhất ở viện chúng tôi. Có nhiều bệnh cần dụng cụ đặc thù mới kiểm tra được, mà cậu ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn ra. Cậu ấy học rộng biết nhiều, chắc có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh của bệnh nhân.” Bác sĩ nói.
“Tôi cóc cần biết là người nào, mau gọi đến đây!”
“Để tôi đi hỏi thử xem.” Bác sĩ rời đi.
Dương Tân Thiệp nhỏ giọng nói: “Dượng ơi, bác sĩ Ninh bọn họ nói chính là người dượng vừa định đánh trong phòng bệnh của cô cả ấy! Cậu ta chính là bác sĩ Ninh.”
“Cái gì? Sao lại là cậu ta được!”
Tôn Kiến Minh giật mình hiểu ra, cũng nhớ tới vừa rồi Ninh Vũ Phi có nói Dương Tố Thư bệnh nặng, sống không được bao lâu.
Lúc ấy ông ta còn xem thường, bởi vì chuyện Dương Tố Thư bị bệnh ông ta cũng không biết.
“Thật sự là cậu ta!” Dương Tân Thiệp gật đầu, nói tiếp: “Cậu ta vừa liếc mắt là nhìn ra cô bị bệnh, chắc cậu ta sẽ biết là bệnh gì.”
“Trời ạ... thế chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu Ninh Vũ Phi không muốn giúp chúng ta chữa bệnh thì sao?” Tôn Kiến Minh khó xử nói.
Mà khi bác sĩ kia quay lại thì bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Ninh hiện tại không có thời gian, chuyển lời rằng mọi người đi mời người tài giỏi khác đi.”
“Ái ôi, đau chết mất, Ninh Vũ Phi không phải bác sĩ à? Chỉ cần trả tiền thì sao có thể không chữa chứ?” Dương Tố Thư ôm bụng hỏi.
“Đúng thế, trách nhiệm của bác sĩ các người không phải chữa bệnh hay sao? Rõ ràng có thể chữa sao lại không chịu chữa chứ?” Tôn Kiến Minh phụ họa vợ.
Bác sĩ cười khổ: “Tuy nói bác sĩ Ninh là bác sĩ viện này, nhưng thực tế cậu ấy chỉ treo danh nghĩa ở đây thôi. Cho dù là viện trưởng cũng không thể quyết định thay cho cậu ấy. Tôi khuyên mọi người chạy đi nói đàng hoàng với bác sĩ Ninh đi, chỉ cần mấy người không làm chuyện gì trời đất khó dung thì cậu ấy chắc chắn sẽ giúp.”
“Cái đó...”
Nói đến chuyện trời đất không dung thì Tôn Kiến Minh cũng làm không ít rồi. Dù sao công việc của ông ta đều không ở ngoài sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT