Người chung quanh đều chấn động. Chẳng phải nói có hôn ước, là người một nhà sao? Sao ngay sau đó con rể lại đánh ông trượng? Thế này là thế nào?

Liễu Việt Yến không dao động. Cô biết sư đệ của mình làm vậy là có nguyên nhân, cô không cần phải hỏi.

“Ba?”

“Bố nó?”

Hai mẹ con đỡ Chu Chính Nam đứng dậy, căm tức nhìn Ninh Vũ Phi, không rõ tại sao đối phương lại ra tay. Nhưng kỳ lạ là Chu Chính Nam không giận mà còn ôm mặt, áy náy nói: “Vũ Phi, cháu đánh hay lắm, chú không nên bao nhiêu năm qua không liên lạc với cháu. Đáng nhẽ chú nên sớm đón cháu tới đây sống những ngày sung sướng mới đúng.”

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi bật cười. Loại người vô liêm sỉ đúng là giỏi diễn kịch. Không tặng giải Oscar cho ông ta thì thật là không trọng dụng nhân tài.

Chu Hân Tĩnh đi tới, chủ động nắm tay Ninh Vũ Phi, đáng thương nói: “Anh Vũ Phi, ba em làm sai rồi, anh đừng giận ba em.”

“Cô Chu, lúc nãy vừa gặp mặt, cô còn chửi tôi là đồ quê mùa cơ mà?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Em… sai rồi.” Cũng không phải Chu Hân Tĩnh biết mình có hôn ước với Ninh Vũ Phi nên chủ động a dua, hoàn toàn là vì cô ta coi trọng mấy món quà váy lưu ly Misha, vòng tay cùng với kim cương Nam Phi kia.

“Tránh ra!”

Ninh Vũ Phi thay đổi vẻ cợt nhả ban đầu, khí thế sắc bén như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng đáng sợ. Sắc mặt Chu Hân Tĩnh tái nhợt, không dám tiến lên thêm một bước, không hiểu tại sao Ninh Vũ Phi đột nhiên như biến thành một người khác.

“Vũ Phi, tất cả đều là lỗi của chú, xin cháu hãy tha thứ cho chú. Huống chi cháu với Hân Tĩnh có hôn ước, cháu cũng không muốn làm trái ý sư phụ cháu đúng không?” Chu Chính Nam nói.

“Đúng thế, tôi với cô Chu thực sự có hôn ước, nhưng tôi ngàn dặm xa xôi tới thành phố Ngọc Trai, kết quả là nhà họ Chu các ông dạy tôi một bài học, để tôi biết cái gì gọi là trở mặt không thừa nhận, tâm địa độc ác, vô liêm sỉ cực hạn.”

“Anh nói bậy! Anh ăn mặc kiểu này thì ai thấy mà chẳng kêu anh là đồ quê mùa!” Chu Hân Tĩnh cãi lại.

Những lời này chọc giận Liễu Việt Yến. Dám bảo Sáu Út mà mình yêu thương là quê mùa, chính là tìm chết. Cô quát lên: “Tần Minh Nguyệt!”

“Chủ tịch Liễu, chị ra lệnh đi.”

“Vả miệng!”

Tần Minh Nguyệt vui tay lên, ba nữ vệ sĩ bước tới giữ chặt Chu Hân Tĩnh, khiến cô ta hoảng sợ liên tục giãy dụa: “Các người làm gì vậy hả? Buông tôi ra!”

Chát! Nữ vệ sĩ tát lên miệng Chu Hân Tĩnh, lập tức khiến cô ta choáng váng. Mình bị đánh ư?

“Sư đệ của tôi còn chưa tới lượt các người đánh giá!” Ánh mắt Liễu Việt Yến lạnh lùng, khí thế nữ cường nhân hoàn toàn bùng nổ, người chung quanh đều cảm thấy không rét mà run, đều thầm nghĩ: Sư tỷ này thật mạnh mẽ, thực lực bảo vệ em trai.

Chu Tuệ Chân nhanh chóng quỳ trước mặt Ninh Vũ Phi van xin: “Chủ tịch Liễu, xin ngài dừng tay, đừng đánh nữa. Tôi xin ngài.”

Vệ sĩ ra tay rất nặng, mấy cái tát đã khiến mặt Chu Hân Tĩnh sưng vù. Cô ta hối hận tại sao lại gọi Ninh Vũ Phi là đồ quê mùa.

“Được rồi, buông cô ta ra đi.” Ninh Vũ Phi nói.

Ba người nhà họ Chu ôm nhau, có vẻ rất đáng thương. Ai mà ngờ được bữa tiệc sinh nhật lại thành ra thế này.

Ninh Vũ Phi nói: “Chu Chính Nam, năm đó ông ốm nặng sắp chết, là sư phụ tôi cứu ông, mà ông cứ kéo sư phụ tôi đòi gả con gái để đền ơn. Mười lăm năm trôi qua, các ông trở mặt không thừa nhận đã đành, thậm chí còn không cho tôi sự tôn trọng tối thiểu nhất. Thật là nực cười!”

“Vũ Phi, thời đại này vốn là hôn nhân tự do, cô chú cũng chỉ muốn con gái được hạnh phúc thôi.” Chu Chính Nam giả vờ đáng thương.

“Ha, ông nói đúng, tôi cũng chỉ tới dự yến tiệc thôi. Đầu tiên là tên Lý gì đó đuổi tôi ra, sau đó lại bị các ông làm nhục, tôi đều nhẫn nại. Nhưng không ngờ các ông lại muốn giết tôi luôn?”

“Nói bậy! Chúng tôi chưa từng có ý tưởng đó!” Chu Chính Nam nhảy cẫng lên phản bác. truyện xuyên nhanh

Ninh Vũ Phi đã hoàn toàn thất vọng về gia đình này. Anh lấy di động ra, bật ghi âm lúc nãy.

“Người kia tới đây… không nhận tiền cút đi thì giết chết nó. Giết một thằng nông dân cũng chẳng sao.”

Cuộc đối thoại của hai vợ chồng Chu Chính Nam đều bị ghi âm lại rõ ràng, truyền vào tai mỗi người ở đây.

“Shhh… Thế này thì độc ác quá rồi!”

“Vong ơn bội nghĩa, còn muốn giết người ư?”

“Tôi nhổ vào! Cái thứ chó má gì vậy? Thì ra cả nhà họ Chu đều là hạng người vong ơn bội nghĩa.”

Tiếng mắng chửi xung quanh khiến cả nhà Chu Chính Nam chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Ninh Vũ Phi lấy tờ giấy hôn ước ra, nói: “Hôn ước cái gì, các người không xứng.” Nói rồi siết chặt tay, tờ hôn ước vỡ tan thành từng mảnh, rơi rụng trong không trung.

“Sư tỷ, chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ Phi xoay người rời đi.

Liễu Việt Yến thản nhiên nói: “Minh Nguyệt, thu hồi mấy thứ kia đi, từ nay về sau cắt đứt quan hệ hợp tác với Chu thị, cảnh cáo những công ty khác, nếu dám cả gan hợp tác với Chu thị thì sẽ bị Hằng Vũ đả kích, đây là trừng phạt vì đã làm nhục tiểu sư đệ của tôi.”

“Vâng.”

Nghe vậy, Chu Chính Nam phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.

Trong biệt thự xa hoa.

Liễu Việt Yến kéo Ninh Vũ Phi đi vào, gương mặt xinh đẹp không giấu nổi sự vui sướng.

“Nhị sư tỷ, sao chị lại tới đây?”

“Tiểu sư đệ xuống núi, sao chị lại không đến chứ? Sao? Chị tới sớm hơn mấy con bé kia đúng không?” Liễu Việt Yến nhéo má Ninh Vũ Phi: “Tiểu sư đệ của chị bảnh trai quá đi!”

“Ui cha, nhéo nữa bị hủy dung đấy.” Ninh Vũ Phi kêu la.

Hai chị em gặp mặt, chẳng mấy chốc lại cùng nhau đùa giỡn, giống như năm đó. Trong lúc chơi đùa, hai người không cẩn thận ngã xuống sàn nhà, Liễu Việt Yến vừa lúc ngã vào lòng Ninh Vũ Phi. Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Việt Yến nhanh chóng đứng dậy, lại nhéo má Ninh Vũ Phi thầm oán: “Được lắm tiểu sư đệ, sao em dám lén lút ăn bớt của chị hả?”

“Oan cho em quá! Em thật sự không cố ý đâu! Em chỉ cố tình thôi!”

“Thằng nhóc thối tha này, muốn chị nói cho các sư tỷ khác chứ gì?” Liễu Việt Yến nói.

“Có sao đâu mà.”

“Đừng chạy! Chờ chị xử lý chú mày như trước kia!”

Nhất thời, phòng khách tràn ngập tiếng cười sung sướng sau lâu năm mới gặp lại.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự khác có mấy người đang đứng, một ông lão nằm trên giường, thái độ không phối hợp. Người đàn ông trung niên khuyên nhủ: “Ba, ba thành thật khám bệnh đi.”

“Ba đã bảo ba rất khỏe rồi mà, không sao đâu, mấy đứa bay…”

Ông lão này chính là Giang Hoằng Thiên, người được Ninh Vũ Phi cứu trên tàu tốc hành, người sáng lập doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Ngọc Trai.

Sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh tình của cha ngài đã có chuyển biến tốt, tế bào ung thư không còn khuếch tán nữa.”

“Tuyệt quá!” Người nhà họ Giang rất kích động.

Bác sĩ nói với Giang Trấn Hải: “Chỉ có thể nói thế gian này thực sự có cao nhân. Người đã cứu cha ngài trên tàu tốc hành chắc chắn là một vị thần y, nếu tìm được người đó thì có lẽ sẽ cứu được ông ấy.”

“Vâng!”

Sau khi bác sĩ rời đi, Giang Trấn Hải lập tức kéo con gái Giang Vị Noãn lại hỏi: “Con gái, con thật sự không biết người đó hả?”

“Con thật sự không biết mà. Lúc con muốn tìm thì đã không thấy anh ấy đâu.” Giang Vị Noãn đáp.

“Hầy, báo cho mọi người, cần phải tìm được vị thần y này.”

“Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play