Chu Chính Nam gặp vợ mình – Chu Tuệ Chân, nói: “Người năm đó tới rồi.”
“Cái gì? Chẳng phải ông đã bảo là tối mai mới tới sao?” Chu Tuệ Chân nói.
“Tôi cũng không biết. Cậu ta còn cầm hôn ước tới đây, tôi cũng không có cách nào đối phó.”
Chu Tuệ Chân bất mãn nói: “Không được, con gái chúng ta phải gả cho các gia tộc lớn, gả cho đồ đệ của một tên thầy thuốc giang hồ, nói ra không sợ bị người ta chê cười hả?”
“Bà yên tâm, đêm nay sau tiệc sinh nhật của Hân Tĩnh, tôi sẽ cho cậu ta một khoản tiền đuổi đi. Đến đây đơn giản là vì tiền thôi.” Chu Chính Nam nói.
“Nhưng nếu cậu ta không muốn đi thì sao?”
Ánh mắt Chu Chính Nam lạnh lẽo: “Nếu cậu ta không nhận tiền cút đi thì chỉ còn cách giết chết cậu ta, chết một thằng nông dân thì có sao đâu.”
“Cũng chỉ còn cách này. Chúng ta đi dự tiệc sinh nhật của con gái thôi.”
“Ừ.”
Hai người rời đi, hoàn toàn không chú ý thấy Ninh Vũ Phi đang đứng trên tầng hai, nghe rõ ràng lời nói của họ.
“Sư phụ ơi là sư phụ, sư phụ tìm vợ gì cho con vậy? Cha mẹ vợ có ý đồ mưu sát con rể à?” Ninh Vũ Phi thở dài, thu hồi vẻ cợt nhà bình thường, tắt màn hình di động rồi cũng rời khỏi biệt thự.
Trong hoa viên đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, bày ra một chiếc bánh ngọt khổng lồ. Chu Hân Tĩnh đứng chính giữa, lắng nghe lời khích lệ của mọi người, thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Vợ chồng Chu Chính Nam cũng cười không ngậm được mồm. Những người này đều là đối tượng hợp tác trong tương lai của nhà họ Chu. Sau này kết giao thì nhà họ Chu chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước lên trước, nói: “Hân Tĩnh, đêm nay em đẹp quá, đây là vòng cổ anh tặng em.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Những người khác đều thay phiên tặng quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị. Họ đều là gia đình giàu có ở thành phố Ngọc Trai, tặng quà cũng đều rất xa xỉ.
Chu Hân Tĩnh là hoa khôi nổi tiếng của trường đại học Long Diệu, người theo đuổi có thể tạo thành một lớp.
“Mọi người náo nhiệt quá nhỉ.”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi đút tay vào túi quần, chậm rĩ bước ra, nhìn vợ chồng Chu Chính Nam trên sân khấu cùng vẻ mặt kiêu căng của Chu Hân Tĩnh. Chu Chính Nam lập tức thay đổi sắc mặt, âm thầm mắng: sao thằng khốn này lại ra ngoài được vậy?
Ông ta bước lên nói: “Ninh Vũ Phi à, cháu mới tới đây nên không cần tặng quà gì đâu.”
“Không được, dù gì cũng tới một chuyến, nên tặng chút gì đó chứ.” Ninh Vũ Phi thản nhiên nói.
Người chung quanh thì thầm với nhau, đều thảo luận trông Ninh Vũ Phi nghèo kiết hủ lậu thế này thì có thể tặng món quà gì.
“Tôi đoán chắc là thứ rác rưởi nào đó ở nông thôn, có lẽ là rau dưa, khoai tây gì đó.”
“Tôi cảm thấy có lẽ là đồ giả mà tổ tiên truyền lại…”
Đúng lúc này, một bảo vệ bước đến bên cạnh Chu Chính Nam, khẽ thì thầm gì đó. Nghe xong, Chu Chính Nam vừa kích động vừa phấn khởi: “Mau mời khách quý vào đây!”
“Vâng!”
Một đám người bước vào cổng. Chu Tuệ Chân kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
“Nghe nói là điều hành của Hằng Vũ Quốc Tế, muốn tặng quà cho Hân Tĩnh nhà mình. Đây chính là tài phiệt lớn nhất nước Long Việt mấy năm gần đây!” Nói xong, Chu Chính Nam đích thân ra nghênh đón.
Dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, dung nhan như ngọc điêu khắc, mày liễu như vẽ, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, cánh mũi xinh xắn, cặp môi thơm kiểu diễm. Dáng người nóng bỏng được tôn lên dưới bộ trang phục công sở ôm sát người, cao gầy nở nang, thướt tha yểu điệu, cặp đùi ngọc thon thả cân đối. Sắc mặt cô lạnh lẽo như sương giá, khí chất lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, vừa xinh đẹp vừa khiến người ta sợ hãi.
Đây chính là nhị sư tỷ của Ninh Vũ Phi, tên là Liễu Việt Yến, tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, năm nay 25 tuổi, nữ cường nhân của giới kinh doanh nước Long Việt.
Tần Minh Nguyệt đi sau lưng cô mặc dù cũng rất đẹp, nhưng so với Liễu Việt Yến thì lại mờ nhạt hơn nhiều. Còn Chu Hân Tĩnh, đứng trước mặt Liễu Việt Yến chẳng qua chỉ là vịt con xấu xí mà thôi.
“Sao lại là cô ấy? Sao cô ấy lại tới đây?” Có người nhận ra Liễu Việt Yến.
“Ai vậy?”
“Tôi súc miệng trước đã, đỡ phải làm bẩn tên người ta.” Người đàn ông uống một ngụm nước rồi nói: “Cô ấy chính là Liễu Việt Yến - người quản lý cao cấp nhất của Hằng Vũ Quốc Tế vô cùng thịnh vượng ở nước chúng ta.”
Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra. Nhà họ đều kinh doanh, đương nhiên biết con quái vật lớn Hằng Vũ Quốc Tế này. Không ra mấy năm đã trở thành tập đoàn đứng đầu trong giới kinh doanh.
“Nhà họ Chu quen với người của Hằng Vũ Quốc Tế, thế này là sắp lên trời à?”
“E rằng bốn gia tộc lớn ở thành phố Ngọc Trai này khó giữ được địa vị rồi đây.”.
Truyện Nữ CườngChu Chính Nam đi tới, cười như một con chó, chỉ thiếu điều vẫy đuôi: “ Liễu đại giá quang lâm, quả thực là khiến ngôi nhà nhỏ của tôi như được vẻ vang.”
“Đừng khách sáo.” Liễu Việt Yến thản nhiên nói.
Tần Minh Nguyệt kêu người bước lên bày ra quà sinh nhật, nói: “Món thứ nhất là vòng Thanh Vân, món thứ hai là váy lưu ly Misha, món thứ ba là kim cương Nam Phi.”
Từng món quà xuất hiện, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, bất cứ một món quà nào đều có giá hàng chục triệu đô la, đều là thứ mà họ khó có thể với tới. Không ngờ Hằng Vũ Quốc Tế lại ra tay hào phóng như thế, vừa tới đã tặng bảo bối quý giá nhất thế giới này.
Chu Hân Tĩnh rục rịch nhìn mấy món quà, chỉ hận không thể lập tức cầm lấy mà dùng ngay.
“Chủ tịch Liễu, rất cảm ơn ngài, tặng món quà quý giá như vậy.” Chu Chính Nam khom lưng chín mươi độ.
“Không có gì, hẳn là.” Ánh mắt Liễu Việt Yến lóe lên, thấy một bóng dáng khiến cô mỉm cười.
“Woa, cô ấy cười đẹp quá, mùa xuân của tôi tới rồi.”
“Đây chính là nữ thần nè. Những người phụ nữ khác ở trước mặt cô ấy quả thực chỉ là gà rừng.”
“Nữ thần, nữ thần đang cười với tôi à?” Các chàng trai đã bị mê hoặc, say mê vì cô ấy.
Liễu Việt Yến khẽ hé môi: “Sáu Út.”
Sáu Út là ai? Mọi người đều ngơ ngác.
Ninh Vũ Phi mỉm cười, đáp: “Sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Cái gì? Sáu Út là đang gọi Ninh Vũ Phi quê mùa ư? Sư tỷ của cậu ta là Liễu Việt Yến của Hằng Vũ Quốc Tế? Họ là sư tỷ đệ ư?
Liễu Việt Yến đi tới, đôi mắt rưng rưng ôm chầm Ninh Vũ Phi. Xa cách nhiều năm, cuối cùng họ cũng được gặp lại nhau.
Chu Hân Tĩnh ngây người, vợ chồng Chu Chính Nam ngây người, tất cả mọi người cũng đều ngây người. Một tên quê mùa đến từ nông thôn, thế mà lại có một sư tỷ là tài phiệt, chẳng phải là vả mặt họ bôm bốp sao?
Chu Chính Nam mau chân đi tới, gió chiều nào che chiều ấy: “Thì ra ngài với Vũ Phi là sư tỷ đệ. Vậy thì sau này chúng ta sẽ là người một nhà rồi.”
“Đúng thế.” Chu Tuệ Chân phụ họa.
Ninh Vũ Phi cười lạnh: “Khi nào chúng ta thành người một nhà?”
“Chẳng phải trước kia sư phụ của cháu đã hứa hôn với chú rồi sao? Chỉ cần cháu với Hân Tĩnh kết làm vợ chồng thì chúng ta sẽ là người một nhà còn gì?” Chu Chính Nam vô liêm sỉ nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi cười nói: “Chu Chính Nam, ông biết vừa rồi tôi định tặng ông món quà gì không?”
“Đều là người một nhà, quà cáp có quan trọng đâu. Nhưng mà chú cũng rất mong chờ.” Chu Chính Nam cười nói.
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi giơ tay cho Chu Chính Nam một cái tát, khiến ông ta ngã xuống đất.
“Đây chính là món quà tôi muốn tặng cho ông!”