Tang lễ vẫn được tiến hành nhưng họ không thấy sự trở lại của Trương Thanh Phong.
Ninh Vũ Phi cũng không bận tâm đến chuyện này nữa. Mãi đến khi bà Ngô được chôn cất xong xuôi, mọi chuyện cũng kết thúc.
Buổi tối mọi người định rời khỏi nơi này.
Trương Đức Trung nói: “Tôi tiễn mọi người.”
“Không cần đâu, ông cứ tiếp tục lo những việc còn lại đi.”
“Haiz, bây giờ tôi không biết nên nói gì, theo ý của bà ấy, tôi sẽ đi tìm Trương Thanh Phong sau đó tôi sẽ không đi đâu nữa. Tôi ở lại đây cày cuốc mấy mẫu đất là ổn rồi.” Trương Đức Trung lau nước mắt.
“Được rồi, chúng tôi đi đây.”
Sau khi mấy người Ninh Vũ Phi rời đi, cái chết của bà Ngô đã đánh thức lương tâm của Trương Đức Trung. Có lời nói của Trương Đức Trung, có lẽ Trương Thanh Phong sẽ hạn chế rất nhiều.
Khi họ trở lại khu biệt thự ở thành phố Ngọc Trai đã là 10 giờ tối.
Mọi người lần lượt lên phòng nghỉ ngơi, họ cảm thấy mệt mỏi sau một ngày chạy qua chạy lại quá lâu.
Ninh Vũ Phi ngồi một mình trong phòng khách châm một điếu thuốc, anh nhìn về phía bà Ngô hay ngồi may quần áo.
Anh thật sự cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến bà qua đời.
“Được! Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ lên phòng.”
“Được!”
Ninh Vũ Phi ngồi ở dưới phòng khách mấy tiếng lên rồi mới thở phào nhẹ nhõm đi về phòng nghỉ ngơi.
…
Chuyện này trôi qua hơn 1 tuần, mọi người cũng dần dần nén bớt nỗi đau.
Ninh Vũ Phi vẫn đau lòng như thế, anh chịu trách nhiệm làm bữa sáng, may mà buổi trưa mọi người đều không ăn ở biệt thự.
Chỉ có bữa tối mọi người sẽ quây quần lại bên nhau, may mắn mà mấy cô gái, mặc dù rất đông đúc nhưng họ đều rất nỗ lực.
Buổi tối hôm ấy, Ninh Vũ Phi tắm rửa xong xuôi thì thấy mọi người lại ngồi dưới phòng khách tắt đèn xem phim kinh dị, thỉnh thoảng lại hét lên.
“Thật là hết nói nổi, đã sợ như thế rồi mà vẫn xem phim.”
Ninh Vũ Phi bỏ khăn tắm xuống đất, sau đó đi tới phía mấy cô gái.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giang Vị Noãn lập tức rùng mình, nghi ngờ hỏi: “Mọi người có cảm giác lạnh gáy không?”
“Vị Noãn, cậu không cần dọa bọn tớ đâu!” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Haiz…
Ninh Vũ Phi cũng khẽ thở dài với Tư Đồ Y Nhạn, đột nhiên cô ấy cũng cảm thấy cả người cứng đờ, khuôn mặt lập tức tái mét.
“Vị Noãn… sau lưng bọn mình có phải có gì đó không?” Tư Đồ Y Nhạn run rẩy hỏi.
Lúc này Đường Tố Nga vô thức quay đầu nhìn lại, cô ấy trả lời: “Không có gì hết mà?”
Bây giờ Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn đều không dám nhìn lại, cơn gió vừa thổi qua thật sự giống như trong phim, có bóng ma phía sau.
“Phù!”
Ninh Vũ Phi di chuyển không phát ra tiếng động, sau đó lén thổi vào tai Đường Tố Nga.
Ngay lập tức toàn thân Đường Tố Nga cũng cứng đờ.
Thấy vậy, mấy người đều sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đứng sau đang trợn mắt nhìn 3 người họ.
“A…”
“A…”
“A…”
Ba người đồng thanh hét lên, Ninh Vũ Phi nhanh chóng che mắt lại, anh hét lên: “A… đừng ăn tôi… nếu muốn ăn thì hãy ăn Tố Nga và Y Nhạn ấy, thịt của tôi không ngon đâu.”
Đường Tố Nga và Tư Đồ Y Nhạn ở bên kia sợ hãi ôm chặt lấy nhau, họ không ngừng hét lên.
Họ cũng nói rằng thịt của mình cũng không ngon, cầu xin đừng ăn thịt của họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT