“Được!”

Bọn họ đổ xăng xong rồi đi về phía đường cao tốc, đi thẳng xuống phía Nam.

Phải mất ít nhất ba hoặc bốn giờ đồng hồ để lái quãng đường dài 500km. Giang Vị Noãn vừa lái xe vừa nói: “Vũ Phi, anh không cần phải quá nóng vội như thế, có thể chúng ta hiểu nhầm ý của bà Ngô thì sao?”

“Haiz, tôi cũng hy vọng như thế.”

Đã 5 tiếng trôi qua, họ đã đến nơi vào lúc 1 giờ đêm.

Trong thôn đèn vẫn còn sáng, hoá ra đó là một cửa hàng nhỏ, Ninh Vũ Phi nhanh chân bước về phía trước hỏi: “Ông chủ, tôi muốn hỏi nhà của Trương Đức Trung ở đâu?”

“Anh là ai, sao lại đến tìm người này làm gì?” Đây là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest sang trọng.

Đèn đang bật không phải do họ đang bán hàng mà là họ đi ra ngoài chòi, vừa hay Ninh Vũ Phi nhìn thấy họ.

Người đàn ông to lớn nhìn người phụ nữ phía sau Ninh Vũ Phi, dường như đã hiểu ý của họ, vội vàng xua tay nói: “Thôn chúng tôi rất nghiêm khắc, họ không mua vợ đâu, không dám mua vợ.”

“Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đang tìm nhà của Trương Đức Trung ở đâu thôi.”

“Ông ta không ở nhà.” Người đàn ông nói.

“Không sao, tôi chỉ cần biết nhà ông ta ở đâu thôi.” Ninh Vũ Phi lấy ra 300 nghìn nhét vào tay người kia.

Người đàn ông này quanh năm ở khe núi hiếm khi nhìn thấy số tiền lớn như vậy, anh ta vẫy tay nói: “Các người đi dọc theo con đường này, đi qua năm ngôi nhà thì sẽ đến nhà của Trương Đức Huy. Trong sân nhà ông ta có một cây quế đỏ đấy.”

“Vâng. Cảm ơn anh!”

Ninh Vũ Phi nói: “Đi thôi!”

Bởi vì hôm nay trời không mưa nên đường sá đi lại rất dễ dàng, khi họ đi đến cái sân mà người đàn ông vừa rồi nói, bên trong thật sự có một cây quế đỏ.

Cửa cũng không quá lớn, hơn nữa cũng có dấu hiệu của sự dọn dẹp, quả nhiên bà Ngô đã trở về.

Đẩy cửa bước vào, Ninh Vũ Phi hét lớn: “Bà Ngô? Bà Ngô có nhà không?”

Thế nhưng không có tiếng trả lời lại, Ninh Vũ Phi lại bước vào trong phòng thì thấy bà Ngô đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh giường có một lọ thuốc ngủ.

“Bà Ngô?”

Ninh Vũ Phi vội vàng bắt mạch của bà Ngô, rồi nhìn xung quanh kiểm tra.

Xong rồi!

Cuối cùng anh đập tay lên lên thành giường, bất lực nói: “Bà Ngô mất rồi.”

Mấy người phụ nữ bất giác che miệng, nước mắt chảy dài, họ không ngờ một người tốt như bà Ngô lại ra đi như vậy.

Ninh Vũ Phi hít một hơi thật sâu, nếu mấy ngày nay anh chú ý đến bà Ngô nhiều hơn thì chuyện như này sẽ không xảy ra.

“Vũ Phi, thật sự không thể cứu bà ấy sao?” Đường Tố Nga hỏi.

“Anh cũng rất muốn cứu, thế nhưng bà Ngô đã đi rất xa rồi.”

Sau một hồi im lặng, Ninh Vũ Phi mới bất lực nói: “Cả đời bà Ngô đau khổ, chúng ta tiễn bà ấy đi thôi.”

“Được!” Mọi người rưng rưng nước mắt gật đầu.

Ngày hôm sau, mọi người trong làng hỏi về cái chết của bà Ngô, họ kéo nhau đến hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.

Dù là người ngoài nhưng việc này vẫn phải liên quan đến Trương Đức Trung.

Cũng may Trương Đức Trung vẫn còn chút lương tâm, buổi sáng ông ta đã vội vàng bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến đây.

Khi nhìn thấy thi thể của bà Ngô, nước mắt ông ta lăn dài xuống gò má rồi ông ta giận dữ tự tát vào mặt mình.

Trương Đức Trung rất yêu Ngô Mạc Liên, chỉ là đến lúc ông ta nhận ra thì quá muộn rồi, chỉ khi mất đi rồi mới biết trân trọng.

“Bây giờ ông tìm người để tổ chức tang lễ, tôi sẽ lo tất cả chi phí.” Ninh Vũ Phi nói.

“Tôi…” Trương Đức Trung muốn nói gì đó, nhưng ông ta nhìn Ninh Vũ Phi lại không nói được gì. Sau khi trò chuyện với Ngô Mạc Liên một lúc, ông ta nhờ người đến giúp đỡ.

Ninh Vũ Phi không khóc, anh chỉ thở dài và cảm thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play