Tử Hàm là vị hôn thê của ta!
Câu nói này giống như một bàn tay đang hung hăng vả lên mặt của Côn Lôi Tử, khiến cho hắn ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hắn ta vừa mới tuyên bố Tử Hàm là người phụ nữ được hắn ta chọn, vậy mà vẫn còn có kẻ dám nói lên câu đó, rõ ràng là chán sống.
Côn Lôi Tử có thính giác rất nhạy bén, hắn ta ngay lập tức nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng, ánh mắt như phóng ra lôi điện của hắn ta dán chặt lên người của một thiếu niên khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều bất giác nhìn theo về hướng đó.
Một gã thiếu niên mười tám tuổi anh tuấn đang trừng mắt nhìn Côn Lôi Tử không chút sợ hãi.
Thiếu niên này có thân hình cao lớn, trên người khoác một chiếc áo choàng màu lam. Hắn đứng đó với tư thế hết sức thong dong, quý khí phối hợp với ngọn lửa màu lam tạo thành một tầng khí tức huyền ảo bao phủ lấy cơ thể của hắn khiến cho hắn trông hết sức đặc biệt.
Những người có mặt ở đây đều là nhân tài xuất chúng của các thế lực lớn, nhãn lực của bọn họ tất nhiên cũng không tầm thường, ai cũng có thể nhận ra gã thiếu niên này mang trong mình nguồn năng lượng hết sức cường đại, thực lực của hắn cũng đạt tới cảnh giới Địa Hải, nhất định không thể xem thường.
"Xem ra vẫn còn có kẻ xem lời nói của ta như gió thoảng qua tai", Côn Lôi Tử trừng mắt nhìn Dương Ân rồi âm trầm nói, trong ánh mắt của hắn ta tràn đầy sát ý, chuẩn bị ra tay hạ sát Dương Ân.
Dương Ân thoải mái bước ra đáp lời: "Tử Hàm thật sự là vị hôn thê của ta, cho dù ngươi có quyết đấu sinh tử ở đây để tranh giành nàng thì nàng cũng sẽ không trở thành nữ nhân của ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi".
Hắn đã khiến cho bầu không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết.
"Tên nhóc này từ đâu tới vậy? Tử tiên tử có hôn phu từ khi nào? Nếu thật như vậy thì chuyện đó hẳn phải truyền ra ngoài từ lâu rồi".
"Chắc chắn là tên nhóc này nói xằng nói bậy, đúng là không biết sống chết".
"Tử Hàm tiên tử người gặp người thích, chắc chắn hắn cũng chỉ là một tên si tâm vọng tưởng, có Côn Lôi Tử Thiên Vương ở đây mà hắn còn dám nói như vậy, hắn sắp tàn đời rồi".
"Cứ để xem đã, ta cảm thấy tên nhóc này không bình thường đâu".
... .
Truyện Khoa HuyễnKhông nói lời nào, Côn Lôi Tử ngay lập tức ngưng tụ một đạo thiên lôi đánh xuống vị trí của Dương Ân.
Những người đứng gần Dương Ân đều nhanh chóng chạy xa, chỉ có Thanh Tĩnh là không muốn bỏ chạy, khiến cho Thanh Lợi phải nhanh chóng kéo nàng ta về phía sau.
"Dương sư huynh cẩn thận", Thanh Tĩnh kêu lớn.
“Hắn không thể làm gì được ta đâu!”, Dương Ân âm trầm đáp lại, hắn giơ tay lên, trực tiếp bắt lấy thiên lôi trong tay.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thiên lôi do Côn Lôi Tử ngưng tụ ra bá đạo đến mức nào, thiếu niên này có năng lực gì mà chỉ dùng một tay liền có thể bắt được thiên lôi như thế?
Bang!
Dương Ân cảm nhận được uy lực của Côn Lôi Tử nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn bóp nát sức mạnh của thiên lôi trong tay, những tia lôi điện bắn ra tứ phía khiến cho mọi người đều sợ hãi lùi ra xa thêm một chút.
"Đây chính là Thiên Vương thiếu niên sao?", trong lòng mọi người thầm kinh hô.
Chiến lực của Côn Lôi Tử mạnh như thế nào thì ai cũng biết, cho dù hắn ta không dùng toàn lực trong một kích vừa rồi nhưng người có thể bắt được một kích của hắn ta hẳn cũng không phải là hạng người tầm thường.
Côn Lôi Tử khẽ cau mày, hắn ta tiếp tục vung tay, hai đạo thiên lôi lớn hơn lại đánh xuống, trong phút chốc đã đánh tới đỉnh đầu của Dương Ân, muốn nghiền nát Dương Ân thành cát bụi.
Dương Ân không tiếp tục đứng tại chỗ nghênh đón thiên lôi nữa mà ngay lập tức khéo léo tránh được hai đạo thiên lôi này, sau đó bay vút lên cao.
Ầm!
Hai đạo thiên lôi vừa đánh xuống vị trí mà Dương Ân bay khỏi thì đã khoét mặt đất thành một cái hố vừa rộng vừa sâu, khiến cho bụi mù văng tung tóe khắp nơi.
“Tử Hàm đâu?”, Dương Ân quát lớn hỏi Côn Lôi Tử.
Côn Lôi Tử cười lạnh nói: "Nàng không phải là vị hôn thê của ngươi hay sao? Ngay cả chuyện nàng đang ở đâu mà ngươi cũng không biết, đúng là nực cười".
“Nếu như ngươi không nói thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi chịu nói ra”, Dương Ân tức giận nói.
Hai năm nhung nhớ trong lòng, những ký ức thuần khiết của ngày xưa vẫn còn in sâu trong tâm trí của hắn. Hắn mong chờ được gặp lại nàng biết bao, cho dù có phải chiến đấu với bao nhiêu người để được gặp lại nàng thì hắn cũng chấp nhận, hắn nhất định phải biết được nàng đang ở đâu.
"Ha ha, khẩu khí lớn lắm, ngươi là kẻ nào, hãy mau xưng ra tên tuổi tông môn, hạng người vô danh không xứng chết dưới tay của bản vương", Côn Lôi Tử ngông cuồng nói.
Trông số các đệ tử tông môn trẻ tuổi, tuy Côn Lôi Tử không dám tự nhận là đệ tử mạnh nhất nhưng thực lực nằm trong hàng ngũ mười người đứng đầu của hắn ta đã chứng minh bản lĩnh của hắn ta cường đại cỡ nào, bây giờ lại có một gã tiểu bối vô danh từ đâu nhảy ra khiêu khích hắn ta, điều này khiến cho hắn ta cảm thấy hết sức nực cười.
Đám người bên dưới cũng đều cho rằng Dương Ân không biết tự lượng sức mình, nhưng Dương Ân đã có thể thuận lợi tránh được hai chiêu liên tiếp của Côn Lôi Tử thì có lẽ hắn cũng có bản lĩnh không tầm thường, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc hắn có nội tình gì mà dám mạnh miệng đến như vậy.
"Tự tìm đường chết, Côn Lôi Tử mau giết chết hắn ta đi", Ma Sinh Hoa nghiến răng nói.
Dương Ân không phí thời gian đôi co, ngay lập tức đã ra tay với Côn Lôi Tử.
Long Diễm quyền!
Dương Ân đánh ra quyền kình hết sức cường hãn, hỏa long màu lam xông ra ngoài, hỏa thế khủng khiếp trong nháy mắt đã ập đến trước mặt Côn Lôi Tử. Mặc dù Côn Lôi Tử đã sớm có phòng bị, nhưng khi Dương Ân đánh ra một chiêu mạnh mẽ như vậy thì hắn ta liền nhận ra mình đã quá xem thường Dương Ân rồi.
Bôn Lôi quyền!
Côn Lôi Tử không chút suy nghĩ cũng ngay lập tức tung quyền nghênh chiến, huyền khí màu tím ngưng tụ thành lôi điện lao thẳng về phía hỏa long.
Hai luồng quyền kình va chạm rồi nổ tung trên không trung làm chấn động bốn phương.
Sau khi Dương Ân tung ra một quyền thì hắn không hề ngừng tay mà liên tục tung những đường quyền tiếp theo, khí thế bộc phát như rồng cuộn hổ gầm.
Đám người bên dưới nhìn thấy Dương Ân cứ như đang nhìn thấy một người đã hóa thành hỏa long, hỏa long liên tục công kích, bộc phát hỏa thế hết sức kinh người.