Văn Thiên Khải có mặc chiến giáp cấp Thiên nhưng vẫn bị nổ tung ra xa mười mấy mét, đây là lần đầu tiên hắn ta bị đánh đến thế này nên khá giận dữ. Hắn ta không muốn thua ở ngay trước mặt nhiều người thế này, lại khơi dậy kiếm ý lần nữa, huyền khí trong người dâng lên, cơ thể như vầng trăng lưỡi liềm lao đến chỗ Côn Lôi Tử.
Trăng lưỡi liềm lộn ngược.
Một đòn tấn công hình vòng cung như vầng trăng sáng chém đến trước mặt Côn Lôi Tử rất nhanh, tên này tránh đòn không kịp, vài sợi tóc bị chém đứt, máu bắn ra trên vai. Nếu hắn ta né đòn chậm chút nữa thôi thì chỉ có con đường chết thôi.
Côn Lôi Tử nổi giận.
Lôi minh thiểm điện!
Ngay khoảnh khắc này, cuối cùng Côn Lôi Tử cũng đã đánh bằng thực lực thật của mình, không đùa giỡn với Văn Thiên Khải nữa.
Huyền khí sấm của Côn Lôi Tử mạnh hơn sức mạnh của Văn Thiên Khải rất nhiều, đòn tấn công của Văn Thiên Khải có hiểm hóc đến đâu cũng bị ép lùi về sau, không thể nào ngăn được sức mạnh của Côn Lôi Tử.
Sau trăm chiêu tấn công, Văn Thiên Khải đã bị thương ở khắp nơi trên người, mọi người đều nghĩ hắn ta chắc thua rồi.
Văn Thiên Khải nào cam lòng bị đánh bại như thế, hắn ta chuyển sang phòng thủ, vẫn đợi thời cơ để ra đòn.
Ngay khi Côn Lôi Tử phát động một kích đánh bại Văn Thiên Khải thì Văn Thiên Khải cũng phát huy thiên phú tiềm năng của mình – Thần Kiếm Chỉ.
Chỉ thấy hai ngón tay phải của hắn ta hợp lại thành thanh kiếm, một tia sáng lóe lên, sau đó kiếm chĩa vào chỗ sơ hở của Côn Lôi Tử, một tia kiếm khí bắn ra từ trong đó, lực sát thương đó mạnh gấp mấy lần binh khí mà hắn ta dùng.
Thần Kiếm Chỉ là thiên phú thần thông của Văn Thiên Khải, mở ra huyệt vị trên hai ngón tay để hấp thu kiếm khí nuôi dưỡng thành Thần Kiếm Chỉ, vạn vật đều bị phá hủy chỉ với một ngón tay.
Ngón tay này xuất hiện rất đột ngột, Côn Lôi Tử không phản ứng kịp đã bị đâm trúng vào người, sức mạnh kiếm khí đâm vào khiến hắn ta ngã xuống dưới, đủ thấy uy lực này mạnh đến mức nào.
Các Thiên Kiêu của núi Côn Luân rất kinh ngạc, họ biết rất rõ Côn Lôi Tử mạnh thế nào, không ngờ đối phương lại có thể chuyển bại thành thắng trong khi đang ở thế yếu.
Văn Thiên Khải đắc ý bật cười nói: “Côn Lôi Tử, mặc dù ngươi rất mạnh nhưng ở trước mặt Văn Thiên Khải ta, ngươi vẫn thua kém một bậc”.
Thần Kiếm Chỉ của hắn ta có thể đâm xuyên qua chiến giáp cấp Thiên, dù có là cường giả cảnh giới Thiên Ngư cao cấp mà sơ suất thì cũng sẽ bị tiêu diệt bởi đòn tấn công này, hắn ta không nghĩ Côn Lôi Tử còn có thể chống đỡ được.
Ngay sau đó, Côn Lôi Tử bay lên từ dưới chân núi, bộ dạng hắn ta vô cùng nhếch nhác, máu đang chảy ròng ròng trước ngực nhưng hắn ta vẫn chưa chết. Côn Lôn Tử trợn mắt hét lên với Văn Thiên Khải: “Đòn công kích của ngươi quả thật nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng muốn giết ta cũng không dễ như thế đâu. Ta đã trải qua bảy bảy bốn mươi chín lần bị sấm sét bổ trúng, cơ thể có thể sánh ngang với binh khí cấp Thiên, muốn đánh bại ta hãy đợi đến kiếp sau đi”.
Côn Lôi Tử sải đôi cánh tím ra lao đến, giữa mi tâm hắn ta xuất hiện hoa văn chiến đấu màu tím, hắn ta giơ cao kích Phương Thiên lên, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn kéo đến, miệng hét lên: “Nhận lấy sự nổi giận của Lôi Thần đi!”
Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
Côn Lôi Tử vung cái kích Phương Thiên của hắn ta lên, ngay sau đó thiên lôi trên trời giáng xuống dài như một con rắn.
Đây là thiên lôi thật sự chứ không phải do Côn Lôi Tử dùng huyền khí ngưng tụ thành. Đây chính là thiên phú hoa văn chiến đấu của hắn ta, hoa văn chiến đấu sấm sét của hắn ta có thể thu hút thiên lôi thật đến để hắn ta sử dụng.
Văn Thiên Khải mạnh mẽ đáp lại: “Trời đất có pháp, dù ngươi có dẫn thiên lôi đến, ta cũng có thể phá nó chỉ với một ngón tay”.
Hai ngón tay của Văn Thiên Khải hợp lại thành kiếm liên tục vung ra đối đầu với thiên lôi này, nhưng thiên lôi quá dày đặc, cuối cùng hoàn toàn nhấn chìm kiếm ý của hắn ta.
Ầm ầm!
Từng đợt thiên lôi chói tai vang lên không dứt, sấm sét màu tím phá nát trời đất, Văn Thiên Khải làm thế nào có thể chịu được?
Các đệ tử Ngũ Nhạc Môn đều lộ ra vẻ nghiêm trọng, họ không ngờ lực chiến đấu của Côn Lôi Tử lại mạnh đến thế, ngay cả đại sư huynh của họ cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Côn Lôi Tử chưa ra đòn sát thủ, hắn ta thấy khá ổn rồi nên dừng tay, thu lại chiến văn thiên lôi, bầu trời trở lại bình thường. Hắn ta đứng trên không trung như một vị lôi thần nhìn xuống mọi người ở dưới nói: “Tử Hàm là đạo lữ mà ta theo đuổi, các ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa”.
Côn Lôi Tử tuyên bố như thế có nghĩa là đang cảnh cáo các Thiên Kiêu ở hiện trường rằng: Đừng làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Đó là người hắn ta nhắm trúng
Không ít Thiên Kiêu ở đó có lòng tự trọng rất cao, họ nào có thể chịu được bị Côn Lôi Tử cảnh cáo như thế, có người lên tiếng nói: “Tử Tiên Tử nói phải dựa vào bản lĩnh của từng người mà theo đuổi, chỉ dựa vào Côn Lôi Tử ngươi mà cũng muốn đe dọa bọn ta lùi bước à, nào có chuyện tốt thế”.
“Đúng thế, mặc dù bây giờ bọn ta không mạnh nhưng con đường tu hành còn rất xa, không chừng cơ duyên rơi trúng đầu là ta cũng có thể vượt qua ngươi, chuyện Tử Tiên Tử không phải mình ngươi nói là được”.
“Trong các môn phái lớn có rất nhiều Thiên Kiêu tuyệt thế, Côn Lôi Tử ngươi bớt ngông nghênh lại”.
…
Có vài người không phục lên tiếng cãi lại lời Côn Lôi Tử, ai ngờ sau khi họ nói xong, Côn Lôi Tử lao về phía bọn họ, sau đó đánh gục mấy người này dễ như trở bàn tay.
“Còn ai không phục nữa?”, Côn Lôi Tử giải quyết vô cùng ngang ngược, lại nhìn xung quanh lần nữa rồi lớn tiếng nói.
Mọi người đều im lặng không nói, không ai dám lên tiếng khiêu khích. Dù cảm thấy không phục cũng chỉ có thể chịu đựng, Côn Lôi Tử này quả là rất khó đánh bại.
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Tử Hàm là vợ chưa cưới của ta”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT