“Như vậy thì sao, cậu ta đã đắc tội với Vương gia, là em trai ruột của Hoàng thượng. Nhà họ Dương bị tịch thu rồi. Nếu con và cậu ta quá thân mật thì chức trưởng ngục này của ta cũng sợ là không thể làm nữa”, Vạn Thiên Long yếu ớt nói.

Ông ta ngừng một lát rồi lại khuyên nhủ: “Nếu con thật sự muốn tốt cho cậu ta thì nên kiềm chế tình cảm của con. Đợi lúc nào cha tốt rồi, ít nhất cũng có thể giúp cuộc sống trong ngục của cậu ta tốt hơn một chút. Bây giờ cha thế này, có vài kẻ còn đang muốn chiếm quyền, mà Dương Ân chính là một quân cờ để bọn chúng thăm dò cha. Nếu con thật sự muốn làm một chuyện khác người thì cha con ta có thể cáo lão về quê được rồi đấy”.

Vạn Lam Hinh kinh ngạc, cô ta lên tiếng hỏi: “Những năm qua, cống hiến của cha ở sơn ngục này rõ như ban ngày, còn ai dám gây bất lợi cho cha?”

“Nói dễ nghe một chút thì cha con là một trưởng ngục, nhưng nói khó nghe một chút thì cha chẳng qua chỉ là một trưởng ngục ở nơi rừng sâu nước thẳm thì có quyền lợi gì, chỉ cần triều đình hạ lệnh một tiếng thì lúc nào cha cũng phải phục tùng mệnh lệnh”, Vạn Thiên Long tỏ ra bất lực nói.

Ngừng một lát, ông ta lại cất giọng: “Mạnh Hà Lương là anh em kết nghĩ của Dương Trấn Nam. Ông ta chạy tới đây có thể là vì Dương Ân, có sự xuất hiện của ông ta thì tốt hơn sự xuất hiện của con nhiều. Ngay cả Liệt Phong cũng muốn cái mạng của Dương Ân, nên suy nghĩ cho kỹ càng rồi hẵng làm”.

“Nhưng Ân đệ bị đưa tới khu bảy rồi!”, Vạn Lam Hinh không cam lòng trả lời.

“Vậy thì sao chứ. Cậu ta có thể cứu cha ra khỏi hố máu thì nhất định có đủ sức mạnh bảo vệ mình, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể lập công chuộc tội, thoát khỏi thân phận ngục nô. Như vậy, đối với con mà nói thì chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”, Vạn Thiên Long lại nói.

Lần này, Vạn Lam Hinh không biết nên trả lời thế nào.

Trong lòng cô ta vẫn còn nghi ngờ, tất cả thật giống như những gì cha nói sao?



Những chuyện xảy ra ở khu bảy đã truyền ra ngoài rồi.

Liệt Tử Anh là kẻ đầu tiên nhận được tin này. Hắn thân là cai ngục khu tám, ngay sát khu bảy thì càng dễ sai người liên tục cập nhật tình hình phát sinh trong khu bảy.

Vốn dĩ, gã ta cảm thấy chắc chắn Dương Ân sẽ bị Hắc Tinh chơi chết, nhưng ai ngờ Hắc Tinh lại bị Dương Ân lấy mạng, mà còn làm bị thương hơn 100 ngục nô.

Chuyện này chắc chắn là một trong những chuyện ác liệt nhất xảy ra ở trong sơn ngục này những năm gần đây.

Liệt Tử Anh hận không thể nhanh chóng đưa người tới giết chết Dương Ân ngay lập tức, nhưng cai ngục khu bảy lại chặn gã ta lại, không cho phép gã ta can thiệp vào chuyện của khu bảy, cho dù Liệt Tử Anh đã kêu tên cha mình ra nhưng cai ngục khu bảy vẫn không quan tâm, nói chuyện này do trưởng ngục hạ lệnh, không ai được tham gia.

Liệt Tử Anh chỉ đành bực bội rời đi, hơn nữa lại một lần nữa tố cáo với Mạnh Hà Lương, bởi vì chuyện sắp xếp cho Dương Ân tới khu bảy chính là làm theo chỉ thị của Mạnh Hà Lương.

Địa vị của Mạnh Hà Lương không kém Vạn Thiên Long, thậm chí còn cao hơn vài phần. Gã ta cảm thấy Mạnh Hà Lương xuất hiện thì Dương Ân tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.

Đáng tiếc, gã ta lại một lần nữa đụng phải đinh, Mạnh Hà Lương không gặp gã ta.

Liệt Tử Anh không dám làm phiền, chỉ đành quay về kêu ca với cha mình.

Vốn dĩ, Liệt Phong cảm thấy có cơ hội ngồi lên chức trưởng ngục, đáng tiếc là giấc mộng không thành.

Chuyện này khiến lão ta cảm thấy không cam lòng, thật sự hận không thể giết Vạn Thiên Long ngay tại chỗ.

Trước mắt, Vương Cửu Trọng chính là một biến số lớn.

Lão ta không dám phóng tay làm loạn, chỉ hi vọng Vạn Thiên Long sẽ tìm Vương Cửu Trọng báo thù, lại bị Vương Cửu Trọng đánh cho chết ngắc thì càng tốt.

Liệt Phong nghe thấy con trai tố khổ thì vẻ mặt hận không thể luyện sắt thành gang mà nói: “Tử Anh, khi nào con mới trưởng thành, hiểu chuyện một chút đây? Con cũng là trưởng một khu, còn không đấu nổi một tên ngục nô, thật mất mặt!!”

“Cha, hắn không phải là một ngục nô bình thường!”, Liệt Tử Anh không vui nói.

“Con trai của Dương Trấn Nam đương nhiên không thể tầm thường, nhưng hắn đắc tội vương gia, cũng chỉ có đường chết. Ngay cả khi hắn chiếm giữ khu 7 trở thành lão đại ngục nô, cũng không đủ sức mạnh. Tương lai gia nhập quân đoàn Tử thần thì cũng khó có đường sống, con tính toán với hắn làm gì?”, Liệt Tử Anh nói, ngừng một lát lão ta mới bổ sung: “Không phải là con vẫn đố kị với hắn đi gần Vạn Lam Hinh một chút đấy chứ, vậy nên phát rồ lên ghen tuông hả”.

“Nhưng… Nếu lợi dụng được thì có thể kéo Vạn Thiên Long xuống!”, Liệt Tử Anh vội vàng nói.

“Nếu dựa vào chuyện nhỏ này mà kéo được ông ta ngã ngựa thì ông ta đã không phải là Vạn Thiên Long rồi!”

“Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy?”

“Con đừng quan tâm đến thằng nhãi đó nữa đi, sẽ có người xử lý hắn. Việc cấp bách trước mắt là con phải ngoan ngoãn hầu hạ vị đại nhân kia. Nếu có thể khiến hắn nhận con làm đồ đệ thì đến lúc đó, ngay cả Vạn Thiên Long cũng phải tôn trọng con vài phần”.

“Cha nói đúng ạ, con đi hầu hạ vị đại nhân đó ngay”.



Trong gian phòng mà Mạnh Hà Lương đang ở, không phải chỉ có một mình ông ta, còn có một người phụ nữ quyến rũ đang ở cùng.

Người phụ nữ này chính là một trong thủ hạ của ông ta tên là Diêu Anh.

Diêu Anh đã cởi bỏ áo giáp chỉ còn lại một thân y sa mỏng manh, đang nép trong vào lòng Mạnh Hà Lương, không ngừng mò mẫm thân thể tráng kiện của ông ta, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết hai người họ vừa vui vẻ một hồi.

“Mạnh ca, chàng quan tâm tới Dương Nghĩa như vậy, tại sao lại đối xử với Dương Ân như thế?”, Diêu Anh chớp chớp đôi mắt đẹp mà hỏi.

Đến chuyện riêng tư như vậy mà Mạnh Hà Lương còn nói cho Diêu Anh, chứng tỏ địa vị của Diêu Anh trong lòng ông ta cũng không tầm thường.

Mạnh Hà Lương nắm trọn nơi căng tròn của Diêu Anh, cười nói: “Thằng nhãi Dương Nghĩa trời sinh là Văn khúc tinh hạ phàm, cho dù gặp phải biến động thì tương lai chắc chắn cũng có thể đông sơn tái khởi, chắc chắn có tướng kinh thế trị quốc, Dương Ân cũng có chút tài mọn nhưng so ra thì còn kém xa. Quan trọng là Dương Ân chính là điểm yếu của Dương Nghĩa. Nếu một ngày Dương Ân còn sống thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Dương Nghĩa, cho nên chỉ có thể hi sinh Dương Ân để trợ giúp Dương Nghĩa phát triển nhanh hơn”.

“Hoá ra Mạnh ca lại chọn Trạng nguyên lang Dương Nghĩa, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ làm vậy”.

“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ ta là được rồi, sau này không cần hỏi nhiều đến những chuyện khác nữa, ta sẽ không đối xử tệ với nàng đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play