Trong khu 7, không gian đã yên tĩnh lại.

Không có tên ngục nô nào dám nói chuyện, vì chúng đã sớm trốn ra xa giống như con chuột trù rồi.

Trận chiến kịch liệt vừa rồi, bọn chúng đã nhìn thấy lão đại của mình bị thiếu niên kia đánh thẳng vào người, máu tươi phụt ra tưới đầy mặt đất, một tên lão đại ngục nô cứ như vậy mà táng mạng.

Dương Ân vẫn đứng nguyên tại chỗ, Tiểu Hắc đứng trên vai đang khẽ kêu gâu gâu giống như muốn nói với tất cả ngục nô ở đây, sau này, khu bảy chính là do bọn họ tiếp quản.

Dương Ân nhìn thân thể Hắc Tinh đã bị hắn đánh cho nổ tung tóe, nhẹ nhàng thở dài: “Sau khi tới địa ngục thì đừng to mồm thế nhé!”

Nói xong, hắn chống cây gậy sắt của Hắc Tinh, đi về một phía.

Ở phía đó, Từ Kiều Hoa đang bị dọa cho sợ đến nỗi mặt biến sắc.

Ả ta vừa bị thương không nhẹ, vốn dĩ không có cách nào nhanh chóng rời khỏi nơi này như những ngục nô khác, thấy Dương Ân qua đây, cũng không quan tâm tới phần ngực đang loang lổ máu, vội quỳ xuống gào khóc: “Xin đại gia tha cho tiểu nữ một mạng, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài”.

Từ Kiều Hoa còn không quên xé bộ trang phục vốn rách nát lại rách to ra thêm một chút, hận không thể để lộ hết phần no đủ kia mới cam lòng.

Dương Ân không thèm nhìn, lạnh nhạt nói: “Tạm thời để ngươi đứng đầu khu bảy, ngươi có làm được không?”

“Cái gì?”, Từ Kiều Hoa nhất thời ngây ngốc, nghi ngờ lỗ tai ả ta nghe nhầm rồi.

“Ngươi làm lão đại khu bảy!”, Dương Ân bình tĩnh nói lại một lần.

“Nô tì… Không… Vẫn là thiếu gia tới làm đi ạ”, Từ Kiều Hoa lắp bắp nói.

“Đi thu dọn hiện trường đi. Sau này ngươi là đại diện cho Tử tước ta. Nếu ngươi không làm được thì ta sẽ đổi người khác!”, Dương Ân xua xua tay với Từ Kiều Hoa nói.

Sau đó, hắn cũng không quan tâm tới Từ Kiều Hoa, đi về phía đỉnh núi chỗ Hắc Tinh ở lúc trước.

Từ Kiều Hoa nhìn bóng hình thẳng tắp đi từng bước xa dần, cứ quỳ dưới đất che đi những giọt nước mắt, rất lâu không dám dứng lên.

Dương Ân leo núi, lúc tới đỉnh núi, hắn mới phun ra một ngụm máu tươi, cả người bất chợt ngồi thụp xuống, sắc mặt tái mét.

Vừa rồi toàn lực giao đấu với Hắc Tinh, hắn đã sử dụng thuật Long Quy lật biển, áp chế toàn diện Hắc Tinh, nhưng Hắc Tinh lại kích thích thú tính tuyệt đối, trước lúc chết còn đánh cho hắn một đòn, khiến hắn lại bị thương nặng một lần nữa.

Tiểu Hắc nhỏ giọng kêu u u, như đang đau lòng Dương Ân.

Dương Ân cười khổ nói với Tiểu Hắc: “Không sao, thân thể ta bất tử, sẽ nhanh tốt lên thôi”.

Hắn xếp bằng trên đỉnh núi, bắt đầu khôi phục thương thế toàn diện, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác.



Khu biệt viện của sơn ngục.

Vương Cửu Trọng được Liệt Phong nhiệt tình tiếp đãi.

Sau khi hắn ta liên tục nuốt sống thịt lang yêu thì huyết khí lại được khôi phục vài phần.

Liệt Phong lại đưa một ít thuốc, hỗ trợ cho việc hồi phục vết thương của hắn ta.

Vương Cửu Trọng cũng không từ chối gì mà còn yêu cầu một gian phòng yên tĩnh để bắt đầu ngồi thiền khôi phục lại tình trạng cơ thể.

Vương Cửu Trọng rất hiểu lòng người.

Hắn ta biết rõ, Liệt Phong đang lấy lòng mình, ngoài chuyện thực lực của hắn ta rất mạnh thì còn vì muốn khiến hắn ta nợ một phần nhân tình.

Đáng tiếc, hắn ta là một người vô tình, sau khi trị thương xong, đương nhiên sẽ rời đi, không xẻ thịt bọn chúng đã là nể mặt lắm rồi.

Mạnh Hà Lương và những người khác là Phi Ưng Kị của vương triều Đại Hạ, bọn chúng không dám quá thân thiết với Vương Cửu Trọng, đồng thời đã phái người hồi báo sự việc này tới tai đại thống lĩnh.

Hơn nữa còn liên lạc với đại tướng quân của quân Trấn Man, hi vọng vị đại tướng quân này có thể hỗ trợ một chút, đề phòng đối phương lật mặt không nhận người.

Còn Vạn Lam Hinh thì toàn tâm toàn ý chăm sóc Vạn Thiên Long, chỉ cần cha cô ta khỏi rồi thì ở đây, lời nói của cô ta mới có trọng lượng.

Nếu cha cô ta có chuyện gì thì chỉ sợ đại tiểu thư này cũng chỉ là một cai ngục bình thường mà thôi.

Trương Hùng và vài người tâm phúc khác thay nhau bảo vệ cho Vạn Thiên Long. Họ tin tưởng rằng Vạn Thiên Long sẽ nhanh chóng hồi phục.

Trong lòng Vạn Lam Hinh còn bận tâm tới Dương Ân.

Bây giờ thân phận của Dương Ân đã bị Liệt Tử Anh phơi bày, giờ đây cô ta không táo bạo mà quan tâm Dương Ân được nữa khiến cô ta vô cùng căm hận Liệt Tử Anh.

Vạn Lam Hinh luyện thương ở trong sân biệt viện của mình, động tác phóng khoáng, uyển chuyển, thế thương lại mạnh mẽ, dữ đội, từng luồng sáng lóe ra, sáng chói khắp sân.

Sau khi luyện xong một tập thương pháp thì có người làm tới bẩm báo.

Vạn Lam Hinh nghe những điều người hầu tới báo thì đôi mắt đẹp lạnh như băng, giận dữ nói: ‘Liệt Tử Anh, nếu Ân đệ có chuyện gì, ta sẽ giết ngươi!”

Nói xong, cô ta mặc áo giáp đem theo thương chuẩn bị tiến về phía khu bảy.

Lúc này, Trương Hùng đi tới kêu cô ta lại rồi nói: “Đại tiểu thư, trưởng ngục gọi cháu vào”.

Vạn Lam Hinh do dự một lát mới đi vào xem tình hình của cha.

Vạn Thiên Long ngồi thiền trên giường, khí huyết đã tốt hơn lúc trước thấy rõ, cũng đã không còn phải lo lắng tới tính mạng nữa.

“Lam Hinh, con đừng quan tâm chuyện của Dương Ân nữa”, Vạn Thiên Long nhìn con gái đi tới thì nói một câu như vậy.

Đôi mày Vạn Lam Hinh cau chặt lại, kiên quyết mà đáp lời: “Tại sao, đệ ấy vừa cứu mạng của cha đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play