“Hề hề, có điều ngươi không biết đấy thôi, Bang Võ Hầu này có khả năng là sản nghiệp của tiểu vương gia Dương Ân đó, Dược Vương các dám động đến nó sao?”
“Chúng ta cũng đi xem thử đi, vương vật cao cấp thì chúng ta không có hy vọng gì rồi, nhưng nếu có thể đấu giá được linh dược hoặc linh đan phù hợp cũng không tồi đâu”.
...
Dược Vương các.
Dược Linh Vũ sớm đã nhận được tin tức về hội đấu giá của Bang Võ Hầu, trước đây y không hề quan tâm đến chuyện đó, nhất là sau khi cha mình bị Dương Ân giết, y càng không còn thời gian và sức lực để ý chút chuyện nhỏ như vậy.
Khi hội đấu giá của Bang Võ Hầu bắt đầu, tin tức nhận được từ tất cả các bên chứng tỏ hội đấu giá có liên quan đến Dương Ân thì Dược Linh Vũ liền nổi máu.
Dược Linh Vũ đã cho gọi dũng tướng tâm phúc của mình - Bao Liệt Băng đến.
Bao Liệt Băng là một trong bốn đại hộ pháp của Dược Vương các, đạt đến cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, tướng tá gã không cao, trông khoảng chừng 50 tuổi nhưng thực tế đã hơn 60 tuổi rồi, đầu trọc lóc, mặc áo choàng trắng, tay cầm một cái xẻng sắt màu bạc, từng tia hàn khí bốc lên, rất rõ ràng có thể nhìn ra được gã là một cao thủ tu luyện băng huyền khí.
“Các chủ, ngài tìm ta?”, Bao Liệt Băng xuất hiện trước mặt Dược Linh Vũ cung kính hỏi.
“Ta muốn hủy hội đấu giá của Bang Võ Hầu!”, Dược Linh Vũ nhàn nhạt nói.
“Vâng, thưa Các chủ!”, Bao Liệt Băng không hề hỏi bất cứ lý do gì, dứt khoát nhận lời.
“Lần này, ngươi dẫn theo năm mươi tên thú nô đi đi!”, Dược Linh Vũ lại nói.
“Các chủ, làm chuyện này không phải là để lộ bọn họ ra trước dự tính sao?”, Bao Liệt Băng nói với một chút lo lắng.
“Hừ, đúng là muốn để lộ trước, không chỉ muốn cho Dương Ân nếm mùi một chút mà còn để ả nữ hoàng kia nhìn thấy, cha ta không phải chết vô ích!”, Dược Linh Vũ hiện lên vẻ mặt hung ác nói. .
truyện kiếm hiệp hay“Nếu rút dây động rừng thì sao?”
“Vậy nên ngươi phải khống chế cho tốt, bọn chúng sẽ chỉ bị xem là đồng đảng của Phúc An Vương, không thể đoán được là do chúng ta làm. Đợi sau khi Bang Võ Hầu bị tiêu diệt, bước tiếp theo chính là tiêu diệt Dương gia, về phía hoàng thất kia thì vốn không cần phải lo lắng, chỉ cần Ưng Hoàng còn ở đó, thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay chúng ta”.
“Được, giờ ta đi làm ngay!”
...
Hội đấu giá của Bang Võ Hầu ở phía đông nam của Vương thành, đây là một tòa lầu gác cũ được Hoàng Xương Kiên mua lại, mấy chỗ xung quanh nó cũng được thu mua, chuẩn bị xây dựng một phòng đấu giá hoàn toàn mới.
Phòng đấu giá hiện tại là tòa nhà cũ cải tạo để tạm thời sử dụng, đợi sau khi tòa lầu gác đấu giá mới bên cạnh được xây dựng xong, nơi này sẽ bị dỡ bỏ để xây dựng lại, hình thành một phòng đấu giá có quy mô lớn hơn.
Bởi vì địa điểm là tòa lầu gác nên hội đấu giá lần này chỉ có thể chứa 500 người, ngoại trừ những người được mời đến, tất cả những người khác muốn vào tham gia thì đều phải bỏ ra hơn 1000 đồng vàng để có thể vào trong, chỗ ngồi được sắp xếp càng gần thì giá càng cao, phòng riêng có hạn, cần phải giao nộp huyền linh thạch mới đủ tư cách vào ngồi.
Mức giá này loại bỏ được đám người đục nước béo cò, cũng loại bỏ cơ hội của bách tính bình dân vây đến xem.
Nửa canh giờ trước khi bắt đầu đấu giá, mọi người lần lượt kéo đến.
Có người cưỡi ngựa đến, có người ngồi xe ngựa đến, cũng có người đi bộ đến, bọn họ không phải là những ăn mặc hoa lệ lộng lẫy thì là nhân vật có khí thế kinh người, nhìn một cái là biết ngay đó là người của quý tộc đại phiệt.
“Vương đại nhân, không ngờ ông cũng ở đây, chỉ là không biết hôm nay ông có mang theo đủ huyền linh thạch hay không!”
“Hehe, mang theo một ít, không biết có đủ không! Lão Diêm, ngài có thể nhường ta một chút không!”
“Oa, vị đó không phải là giáo luyện Trang Bách sao? Nghe nói ngài ấy đã bị kẹt ở cảnh giới nhân tướng nhiều năm, cũng tham gia đấu giá vương đan ở Dược Vương các mấy lần, đáng tiếc đều không mua được, lần này ngài ấy đến tham dự đấu giá, e rằng mang theo quyết tâm tất thắng rồi nhỉ”.
“Lần này có không ít các nhân vật lớn đến, nếu hội đấu giá của Bang Võ Hầu này không thể khiến người ta hài lòng, sợ rằng sẽ xuống dốc không phanh!”
“Ta thấy chuyện này hoàn toàn không cần phải lo lắng, Thiếu Ân Vương gia chắc sẽ không để chúng ta thất vọng đâu”
...
Trước cửa phòng đấu giá đã có một cảnh huyên náo, những người đến đều kéo theo những người họ quen biết để nói chuyện, chờ được vào trong.
Trong lầu gác của phòng đấu giá, Hoàng Xương Kiên đang nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt bên dưới, khóe mắt ươn ướt.
“Cha, người nhìn thấy rồi chứ? Hội đấu giá của Hoàng gia chúng ta lại sắp huy hoàng trở lại rồi!”, Hoàng Xương Kiên thầm nói trong lòng.
Nhớ lại nhiều năm trước, nhà họ Hoàng bọn họ là gia tộc đấu giá hàng đầu trong Vương thành nhưng lại bị Dược Vương các cưỡng ép chiếm lấy, hơn nữa còn đuổi cùng giết tận toàn bộ người họ Hoàng bọn họ, gây nên “thảm án Hoàng thị”, chỉ có Hoàng Xương Kiên là may mắn sống sót. Y nguyện ý thần phục Dương Ân, đi theo Dương Ân, chính là để chờ ngày hôm nay.
Cho dù Dương Ân đã giết Dược Viêm Hải, khiến mối hận lớn trong lòng y đã tiêu trừ hơn quá nửa, nhưng điều này không có nghĩa là mối thù của y đến đây là kết thúc, y muốn tận mắt chứng kiến Dược Vương các sụp đổ hoàn toàn thì mới cam tâm.
Hội đấu giá hôm nay chẳng qua mới chỉ là “phát súng đầu tiên” để khiêu chiến với Dược Vương các mà thôi.
Hoàng Xương Kiên có lòng tin rằng hội đấu giá này sẽ gây ra một bất ngờ lớn cho Vương thành, chính chủ tử hiện tại của y - Thiếu Ân Vương gia, là người đã cho y lòng tin này.