Dương Ân ăn không nhiều, hắn chú ý tới cử chỉ của hai người, trong lòng cũng đang suy nghĩ gì đó.
Sau bữa ăn, Tô Sơn Nhi vỗ bụng nói: “Đồ nhà giàu như mấy người đúng là không biết nỗi khổ của nhân gian mà, cả ngày ăn ngon uống tốt như vậy, mà bên ngoài không biết có bao nhiêu người bị chết đói mỗi ngày đâu, lương tâm các ngươi không thấy cắn rứt sao?”
“Sao phải cắn rứt chứ? Bọn họ có tay có chân, không phải nên dựa vào nỗ lực của bản thân mà kiếm ăn sao? Nói cho cùng thì vẫn là do bọn họ ham ăn biếng làm nên mới bị chết đói, loại người như vậy không đáng được cảm thông”, Dương Ân vặn lại.
Tô Sơn Nhi móc móc lỗ tai rồi nói: “Vương gia nói không sai, đúng là có một số người như vậy, nhưng những người tàn tật lại nhiều hơn cả, bọn họ xuất thân bần hàn, không có ai chăm sóc, bất đắc dĩ lắm mới phải bước vào con đường ăn xin này, đám người cao quý còn không biết bố thí cho họ một chút”.
“Sao ngươi biết bọn ta không bố thí cho bọn họ chứ?”, Dương Ân hỏi ngược lại, dừng lại một lúc, hắn lại nói: “Còn nữa, sao ngươi hiểu được ta đã trải qua những gì. Lúc ta sa sút, ta còn thảm hơn cả ăn xin nữa kìa, ăn xin còn có quyền tự do cá nhân, còn ta lại bị người khác cầm tù, còn bị quăng quật giày vò một cách thê thảm và đau đớn. Hôm nay ta có thể may mắn ngồi được vào vị trí Vương gia này, ngươi có biết là vì sao không?”
Tô Sơn Nhi đơn giản nói: “Đương nhiên là người gặp phải vận rủi, được cao nhân của giới siêu phàm nhìn trúng, thu nhận làm đồ đệ, bằng không, ta cũng không tin người có thể quật khởi trở lại”.
Dương Ân cười phá lên nói: “Haha, nếu ngươi cho là như vậy thì bổn vương không có gì để nói nữa. Nói về ngươi trước đi, ngươi theo bổn vương đến đây là muốn báo thù cho đệ tử Cái Bang các ngươi, hay là có mưu đồ gì khác?”
Sự quật khởi của Dương Ân có liên quan đến kì ngộ, nhưng nếu như hắn không có ý chí kiên cường bất khuất thì đã chết ở trong sơn ngục rồi, tất cả những điều này đều là kết quả của sự nỗ lực và liều mạng của hắn.
Đứng ở lập trường của Dương Ân, hắn không hề đồng cảm với đám ăn xin là bọn họ nguyện ý đắm mình trong truỵ lạc, không ai có thể ngăn cản được.
Tô Sơn Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ta không ngờ Dương Ân sẽ trực tiếp hỏi như vậy, cũng không còn che giấu nữa, hắn ta nhìn Dương Ân nói: “Vương gia, thực ra ta là người tiếp dẫn của ngươi”.
“Người tiếp dẫn là gì chứ?”
“Người tiếp dẫn là người đưa ngươi đến giới siêu phàm!”, Tô Sơn Nhi dù bận vẫn ung dung nói, sau đó hắn ta lại bổ sung thêm một câu: “Vương gia đã không còn thích hợp ở lại đây nữa rồi!”
Lần này đến lượt Dương Ân sửng sốt.
Câu trả lời của Tô Sơn Nhi càng làm hắn cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu.
Dương Ân đầu óc quay cuồng, sau thoáng chốc mất đi ý thức, liền cười lớn nói: “Hình như chuyện ta đến giới siêu phàm hay không, điều này đều là tự do của ta nhỉ?”
“Bình thường thì là như vậy, nhưng cũng có những quy định bất thành văn, ví như thiên tài siêu phàm giống như ngươi, không thích hợp ở giới phàm tục phát triển, cần phải có một không gian và vũ đài rộng lớn hơn, đó mới là nơi ngươi nên ở lại, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến thêm một bậc, không muốn theo đuổi đạo trường sinh ư?”, Tô Sơn Nhi nghiêm túc nói.
“Ngươi nói đúng nhưng đi hay không là do ta quyết định, chứ không phải do người tiếp dẫn như ngươi quyết định, không phải sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Hehe, cái đó cũng chưa hẳn, ngươi đã từ chối đến núi Nga Mi rồi, thái độ của núi Nga Mi như thế nào, chắc ngươi cũng biết rồi đó, bọn họ sẽ không bỏ qua cho người đâu. Theo tin tức mà ta có được, chậm nhất là trong nửa tháng nữa, người của Núi Nga Mi sẽ lại đến đây, ngày ấy chính là ngày chết của Vương gia, thậm chí ngay cả người nhà của ngươi cũng đều sẽ bị liên lụy, nếu giờ ngươi rời đi, có lẽ người nhà của ngươi vẫn còn có một cơ hội sống sót”, Tô Sơn Nhi cười khẩy nói.
“Bọn họ dám!”, Dương Ân quát, trong mắt ánh lên sát ý dày đặc.
“Không có chuyện gì mà thế lực trấn quốc không làm được, nhất là trong phạm vi quản lý của bọn họ, bọn họ giết người như cỏ rác, ngươi sẽ không nghĩ rằng ta đang nói chuyện giật gân đó chứ?”
“Phân tích của ngươi rất đúng, nhưng người tiếp dẫn như ngươi lại có ý gì? Muốn ta gia nhập Cái Bang các ngươi sao?”
“Cái Bang bọn ta thì có gì không tốt chứ, người của Cái Bang chúng ta ở khắp mọi nơi trong giới siêu phàm, tin tức mà chúng ta có được thì không phải ai lường được. Hơn nữa Cái Bang chúng ta ở trong giới siêu phàm cũng có địa vị cao cả, người của núi Nga Mi tuyệt đối không dám làm gì ngươi nữa”, Tô Sơn Nhi dụ dỗ.
Lúc này Dương Ân đã hiểu ra, Tô Sơn Nhi tới là để “tuyển dụng” hắn.
Tuy nhiên, những gì mà Tô Sơn Nhi nói không phải là không có lý. Núi Nga Mi sẽ không bỏ qua cho mình, hắn buộc phải đưa ra lựa chọn, đúng như những gì mà Tô Sơn Nhi đã nói, đến giới siêu phàm tu luyện cũng được, tìm kiếm che chở cũng được, hiện giờ rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất của hắn. Có lẽ khi hắn rời đi, cha mẹ hắn sẽ ít bị liên lụy hơn, giới siêu phàm cũng không đến mức làm khó người của giới phàm tục.
Dương Ân trầm mặc một lúc rồi nói: “Đa tạ ngươi đã nói với ta những chuyện này, nhưng hiện giờ ta sẽ không rời khỏi nơi này!”
“Tại sao, chẳng lẽ Vương gia nghĩ mình có thể chống lại núi Nga Mi sao? Đội hình mà bọn họ phái đi lần này nhất định có thể dễ dàng xóa sổ Đại Hạ các người, bao gồm cả ngươi và hậu thuẫn của ngươi!”, Tô Sơn Nhi vô cùng trịnh trọng nói.
Dương Ân trầm giọng nói: “Chính là vì như vậy, ta càng không thể rời đi, bởi vì ở đây còn có người thân mà ta muốn bảo vệ, nếu ta đi có thể bảo toàn tính mạng, nhưng người thân của ta nhất định cũng sẽ không khá hơn”.
“Bọn họ chỉ nhắm vào ngươi, sẽ không tùy tiện động đến phụ mẫu ngươi đâu!”
“Ngươi dám đảm bảo chuyện này không?”
“Ờ… cái này ai mà dám đảm bảo chứ!”, Tô Sơn Nhi ngập ngừng nói.
“Thế thì không được rồi, ngươi không cần thuyết phục nữa, có lẽ có một ngày ta sẽ rời khỏi đây nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Núi Nga Mi muốn tìm ta tính sổ, ta sẽ tự mình chống đỡ, ta tuyệt đối sẽ không để cha mẹ ta phải chịu nửa điểm tổn thương”, Dương Ân nói chắc như đinh đóng cột.
“Thôi được rồi, ta cũng không ép ngươi, ta cho ngươi thời gian bảy ngày, ngươi từ từ suy nghĩ, nếu ngươi muốn đến giới siêu phàm, thì đến khu ổ chuột tìm ta, quá hạn không đợi!”, Tô Sơn Nhi đã cảm nhận được quyết tâm của Dương Ân, không tiếp tục dây dưa nữa, nói xong liền nhẹ nhàng lướt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT