“Cha mẹ, nhi tử bất hiếu, đã làm tổ tiên Dương gia mất mặt!”, Dương Ân quỳ lết tiến về phía trước một trượng, sau đó lại dập mạnh đầu xuống, lớn giọng sám hối.
Hắn không dùng đến sức mạnh để bảo vệ cơ thể mà dùng hết sức dập đầu xuống đất, trán cũng đã rách da chảy máu.
Dương Trấn Nam và Tô Nhu Mai bật khóc.
Những khốn khổ mà hai người phải chịu trong một năm nay dường như đều biến mất vào khoảnh khắc này, không còn chút oan ức hay đau lòng gì nữa.
“Ân Nhi…”, Tô Nhu Mai khóc nấc lên, sau đó chạy đến ôm con trai nhưng Dương Trấn Nam kéo bà ấy lại, ông ấy lắc đầu nói: “Cứ để nó phát tiết hết đi”.
Dương Trấn Nam rất vui vì có thể có được đứa con trai như vậy, ông ấy cũng biết lý do tại sao Dương Ân lại quỳ lạy hai người ở trước nhiều người, bởi vì Dương Ân thật tâm sám hối.
“Cha mẹ, con bất hiếu khiến đệ đệ bị liên lụy mất cơ hội đỗ trạng nguyên văn khoa”.
Cốp!
“Cha mẹ, con bất hiếu để cả Dương gia đều chịu tội!”
Cốp!
“Cha mẹ, con bất hiếu, là con hủy hoại sự trung thành của Dương gia”.
…
Mỗi lần đều lết đến một trượng, Dương Ân dập mạnh đầu xuống đất, mặt đất xuất hiện từng cái hố nhỏ, trên hố còn dính một chút máu. Hắn dùng hết sức cho mỗi cái dập đầu, rất thật tâm sám hối.
Xung quanh ngày càng nhiều người đến xem, mắt hơi ươn ướt.
Trong đám đông, có người đã làm cha mẹ, có người là con cái, dù là kiểu quan hệ nào thì khi nhìn hành động này của Dương Ân, họ đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Người làm cha mẹ, đâu ai mong con cái nhận lỗi với mình như thế, họ chỉ mong con mình có thể dám làm dám nhận như Dương Ân, chứ không phải quỳ lạy như hắn, như thế thôi họ đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, không cần gì nhiều.
Người làm con thì nghĩ đến mình từng đối xử với bậc sinh thành có công ơn dưỡng dục mình thế nào. Ngày thường họ đã quen mắng chửi, oán trách, chỉ trích cha mẹ, bình thường khiến cha mẹ nhọc lòng rất nhiều, càng không biết hiếu thảo rồi lại thầm cảm thấy hối hận.
Dương Ân dám quỳ xuống dập đầu sám hối với cha mẹ trước mặt bao người chắc chắn là câu chuyện động lòng người.
Dương Ân chưa từng nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ biết trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, càng hận những người hãm hại hắn kia. Những tổn thương trên người hắn chẳng là gì cả, tổn thương lớn nhất là người nhà hắn, người nhà chính là vảy ngược của hắn, ai động vào họ thì phải chết.
“Thiếu gia, ta muốn khóc quá!”, cô gái đi theo không kiềm nổi xúc động nói. Nói xong, nước mắt cô ta cũng rơi xuống.
Mắt cô gái cầm quạt màu trắng đã ầng ậng nước, chỉ là nàng ta kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, có gì mất mặt đâu!”, cô gái cầm quạt giấy nghẹn ngào nói.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là công chúa Đường Hiểu Hàm của Hoàng triều Đại Hạ hiện tại, là con gái mà Hoàng thượng yêu thương nhất, là viên minh châu trên tay ông ta.
Từ lúc trưởng thành, Đường Hiểu Hàm biết thân mình là con gái nên trong tương lai chắc chắn sẽ gả cho người, nhưng nàng ta lại không ngờ ngày này lại đến nhanh thế. Nàng ta mới vừa đón lễ trưởng thành mười sáu tuổi chưa được nửa năm, phụ vương đã đính hôn cho nàng ta mà không hề hỏi ý của chính chủ khiến nàng ta không kịp trở tay, vì thế nàng ta đã buồn rầu mấy ngày nay.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng thì Đường Hiểu Hàm cho người đi tìm hiểu tin tức về Dương Ân từ lúc hắn chào đời đến bây giờ và những người bên cạnh hắn, âm thầm thu thập hết mọi thứ rõ ràng.
Sau khi đọc tư liệu một năm trước của Dương Ân, nàng ta chỉ đánh giá một câu “bình thường” với chuyện hắn làm với Đường Kiều Diễm. Cái này chứng tỏ Dương Ân vẫn chưa đạt đến yêu cầu của nàng ta.
Nàng ta đường đường là công chúa hoàng triều Đại Hạ, được cưng chiều từ nhỏ, dù biết nhiều sách và lễ nghi, là người dịu dàng nhưng không có nghĩa là nàng ta không có mắt nhìn, ngược lại nàng ta càng soi mói hơn bất kỳ ai.
Cộng thêm chuyện Dương Ân làm với Đường Kiều Diễm, nàng ta đã cho Dương Ân vào phần đánh giá “hèn kém”.
Dù Dương Ân có phải bị oan hay không nhưng đắc tội với một quận chúa, bị lục soát cả nhà, tội lớn đều đẩy hết lên người Dương Ân.
Xét về biểu hiện trong một năm nay của hắn, tự đứng lên từ trong ngục, lập chiến công vang dội ở biên quan thì có thể đánh giá hắn là “Khá”
Cuối cùng đánh giá tổng hợp trong lòng nàng ta là “Tiên tiến”.
Đánh giá này vẫn chưa đạt đến yêu cầu trong mắt nàng ta nhưng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nàng ta còn chờ để xem Dương Ân về Vương thành thì sẽ biểu hiện thế nào, nếu có thể đạt được yêu cầu, không chừng nàng ta còn có thể miễn cưỡng một chút. Dù sao nàng ta cũng không thể làm khó phụ hoàng của mình, từ nhỏ nàng ta vẫn luôn là người ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Từ khi Dương Ân từ ngoài thành tiến vào, đánh giá của nàng ta về Dương Ân lại giảm xuống. Nàng ta cảm thấy thiếu niên Dương Ân này quá nóng nảy, bốc đồng, không giống thiếu niên tài năng có thể lập công lớn trong lời đồn. Lỗ mãng như thế làm sao có thể làm nên việc lớn?
Sau khi Dương Ân kháng chỉ ngay tại đó, sau đó còn ném mấy người Hải công công ra ngoài, nàng ta càng cảm thấy thất vọng. Dù vẻ ngoài của Dương Ân khá ổn nhưng cách làm việc quá manh động không hề suy nghĩ trước sau chắc chắc sẽ đẩy Dương gia vào hoàn cảnh mãi mãi không thể vực dậy được.
Thế nhưng hành động quỳ lạy này của Dương Ân lại khiến mắt nàng ta sáng lên, nàng ta thấy rất cảm động khi thấy hắn một lòng sám hối với cha mẹ.
Dù nàng ta chưa từng phải chịu khổ từ cái ăn đến cái mặc nhưng nàng ta đọc sách biết nhiều nên cũng hiểu đạo lý coi hiếu thảo là đầu. Dương Ân đường đường là đàn ông cao lớn vạm vỡ, là tướng quân trấn hộ, Thiếu Ân Bá tước cao quý mà lại quỳ lạy cha mẹ trước mặt bao nhiêu người, tâm ý này của hắn đáng trân quý.
Đàn ông con trai không dễ rơi nước mắt chỉ là vì chưa chạm đến nơi sâu nhất trong lòng họ thôi.
Trong lòng nàng ta, Dương Ân từ một người bị đánh giá bình thường lập tức nhảy lên hẳn “khá tốt”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT