Thánh dụ, đại biểu mệnh lệnh lớn nhất của Hoàng thượng.

Mỗi một vị thái giám đều mang theo thánh dụ xuất hành thì giống như Hoàng thượng đích thân tới, bất kỳ quan to hay phú thương nào cũng phải tôn trọng.

Lần này, Hải công công mang theo thánh dụ tới Dương gia, như thế cũng đủ để thể hiện long ân của Hoàng thượng đối với Dương gia.

Theo thông lệ cũ, Dương gia không chỉ phải tôn trọng, mà còn cần chuẩn bị hậu lễ cảm ơn ông ta, cung kính tiễn ông ta về mới đúng.

Thế nhưng, Dương Ân vừa trở về mà đã dám hét lên những lời ngông cuồng như vậy như vậy với Hải công công, hành động này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Không chỉ có đám người Hải công công, mà còn có người vây quanh Dương phủ, tất cả đều trợn tròn mắt.

Ai mà ngờ được Dương Ân lại dám công khai kháng chỉ như vậy, đây đúng là chuyện không ai dám làm trong thiên hạ.

Dương Ân quá tức giận, thêm cả khí thế của đoàn binh mã phía sau, càng khiến Hải công công sợ đến mức gục xuống trên mặt đất

“Ngươi… ngươi dám kháng chỉ?”, tiểu thái giám sau lưng Hải công công vội vàng đỡ ông ta dậy, hắn ta tức hổn hển chỉ vào Dương Ân.

“Khỉ Gầy, làm bọn hắn cút đi!”, Dương Ân lạnh lùng nói.

“Vâng thưa đại ca!”, Khỉ Gầy cầm đoạn côn lên tiếng, lướt về phía nhóm người Hải công công. Không đợi họ có bất cứ phản ứng gì, hắn ta đã bị ném đoạn côn vào trong đám người khiến họ ngã tới mức bất tỉnh nhân sự.

Hành vi bá đạo thế này mới xảy ra lần đầu trong Vương thành.

“Dương Ân có phải bị điên rồi không, sao hắn dám làm vậy?”

“Xong rồi, đường đường là Thiếu Ân Bá tước mà lại như thế, e rằng sẽ bị tước cái danh trấn hộ tướng quân, có khi còn bị chém đầu!”

“Đây là tội mưu sát, sao tướng quân Dương Ân có thể kích động như vậy, cho dù là tức giận trong lòng thì cũng không nên làm vậy!”

“Dương gia bị phong tỏa một năm, tướng quân Dương Ân trẻ tuổi nóng tính, tức giận cũng là phải, nhưng hắn không nên thất thố như vậy mới đúng”.



Những người xung quanh đều cảm thấy thương hại Dương Ân, họ cho rằng chắc chắn Dương Ân sẽ phải chết, không ai được phép xem thường uy nghiêm hoàng thất, nếu xem thường là sẽ không có đường sống.

Trong đám người, có hai tên “thiếu niên” đang thì thầm nói chuyện, chỉ cần tinh mắt một chút là có thể nhận ra hai người này là nữ nhi.

Hai thiếu nữ này rất xinh xắn, đặc biệt là cô gái cầm trong tay cây quạt trắng: môi đỏ răng trắng, mắt sáng như trăng, da trắng như ngọc, dung nhan vô cùng xinh đẹp. Dù nàng ta cải trang thành nam, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của nàng ta.

“Công… không, thiếu gia, hắn chết chắc rồi! Nỗi lo của ngài cũng sẽ được xóa bỏ, chúng ta về thôi!”, tỳ nữ nói với thiếu nữ cầm quạt trắng.

Trên gương mặt của thiếu nữ cầm quạt trắng hiện lên một tia phức tạp: “Đợi xem thế nào!”

“Vâng!”. Tỳ nữ không dám làm trái ý đối phương nên đồng ý một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng đó không lên tiếng nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Dương Ân trông cũng không tệ, nhưng muốn thành hôn với công chúa thì vẫn còn kém xa”.

Ở cửa Dương phủ có hai bóng người xuất hiện trước cánh cổng màu đỏ son, chính là cha của Dương Ân - Dương Trấn Nam và mẹ của Dương Ân - Tô Nhu Mai.

Bọn họ nhìn đứa con trai chỉ còn cách mình trăm thước, hai mắt ươn ướt, nhất là Tô Nhu Mai, bà ấy bắt đầu che miệng khóc.

Trong một năm bị giam cầm, bọn họ đã chịu nhiều cực khổ, cũng phải chịu tội nhiều nhưng những thứ này không phải là thứ khiến họ đau buồn. Điều đau đớn nhất chính là hai người không biết con của mình sống chết ra sao, sự dày vò đó nếu không phải là cha mẹ thì cũng không thể nào hiểu được.

Con trai chết thì tim bọn họ cũng chết.

Con trai sống thì họ lại lo lắng không biết chúng sống có tốt không, có bị người khác bắt nạt hay không, liệu có chịu được những tội lỗi kia không… suy nghĩ đó không ngừng quẩn quanh trong đầu họ.

Hôm nay con trai quay trở về, trở nên ưu tú thì mọi muộn phiền của họ đều tan biến, trở thành niềm vui vô bờ bến. Những lỗi lầm mà con gây ra đều được họ lựa chọn quên lãng.

Dương Ân cũng nhìn thấy cha mẹ, ánh mắt của hắn rất tinh, dù là khoảng cách trăm trượng, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của họ.

Những nếp nhăn trên khuôn mặt cha mẹ trở nên rõ ràng hơn, tóc bạc thêm nhiều, cả hai cũng già đi không ít.

Hai mắt Dương Ân không giữ được nước mắt, trái tim như bị dao cứa, khó chịu đến mức ngạt thở, như muốn ngất đi.

Cốt nhục liền tâm, huyết mạch kết nối, máu mủ tình thâm, thân tình vô giá.

Dương Ân nhảy xuống từ rùa vân bạc, một ngàn năm trăm kỵ binh phía sau cũng đồng loạt nhảy xuống ngựa, động tác kia giống như luyện tập ngàn vạn lần, vô cùng gọn gàng và thống nhất.

Đầu gối của Dương Ân nặng nề quỳ xuống, mặt đất bị nện mạnh tạo thành hai cái hố sâu, đầu cũng đồng thời khấu xuống, hung hăng đập trên mặt đất.

Bộp!

“Cha mẹ, hài nhi bất hiếu, khiến hai người phải chịu cảnh tù tội! Xin cha mẹ tha tội cho con!”, Dương Ân nói mà lệ rơi đầy mặt.

Công ơn dưỡng dục hơn chục năm còn chưa kịp báo hiếu bọn họ mà hắn đã khiến họ phải chịu cảnh tù tội, đúng thật là bất hiếu!

Quân đoàn Tử thần sau lưng Dương Ân cũng đều quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play