Cậu em vợ, đây là cách mà anh rể gọi em trai của vợ mình, mà Vạn Lam Hinh và Dương Ân cũng giống như chị em ruột thịt, chắc chắn là gã đang muốn nói với Dương Ân rằng Vạn Lam Hinh sau này sẽ là người phụ nữ của gã.

Ngô Diệc Cương là người đầu tiên phản ứng lại, mỉm cười nói: "Vậy thì chúc mừng đại thống lĩnh, cậu em vợ này của ngài, bọn ta nhận".

“Đúng vậy, cậu em vợ này thật có tinh thần”, Hoắc Đông Thủy nói bằng giọng giễu cợt.

Hữu Trác Tây và Lưu Lệ Linh đều rối rít cười phụ họa, không ai dám nói trái lời của Phần Diệu Dương.

“Lam Hinh tỷ, đây có phải là sự thật không?”, Dương Ân không tin, liền hỏi lại, chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy hơi đau lòng.

Vạn Lam Hinh không trả lời câu hỏi của Dương Ân, thay vào đó, cô ta nhìn Phần Diệu Dương nói: "Đại thống lĩnh, xin đừng gây hiểu lầm, cảm ơn".

Lời này của Vạn Lam Hinh đã đánh bật những lời nói vừa rồi của Phần Diệu Dương, cho thấy rõ ràng cô ta không hề có ý đó với gã.

Phần Diệu Dương nhướng mày nói: "Lam Hinh, nàng nhẫn tâm từ chối ta sao?"

Mỗi động tác của Phần Diệu Dương đều quyến rũ, đáng tiếc Vạn Lam Hinh đã có người trong lòng, nên cho dù gã có anh tuấn đến cỡ nào thì cô ta cũng không hề động lòng.

Cô ta khẳng định chắc nịch: “Chúng ta chỉ là bạn, là chiến hữu, không hơn không kém!”

"Vạn Lam Hinh, cô làm vậy là đủ rồi đó, cô cho rằng mình là ai? Đại thống lĩnh vừa mắt cô chính là phúc ba đời của cô rồi, vậy mà cô còn dám không xem đại thống lĩnh ra gì, đúng là đáng hận!", Lưu Lệ Linh nhân cơ hội mắng chửi Vạn Lam Hinh.

Bây giờ, trong lòng Lưu Lệ Linh đang rất vui mừng, Vạn Lam Hinh từ chối Phần Diệu Dương trước mặt mọi người, nhất định Phần Diệu Dương từ bỏ, như vậy thì cô ta vẫn còn cơ hội.

Vạn Lam Hinh không để ý đến Lưu Lệ Linh một chút nào, quay người lại nói với Dương Ân: "Ân đệ, chúng ta tới chỗ khác nói chuyện".

"Lam Hinh, nàng không cần tức giận, ta chỉ nói là có thể mà thôi, nhưng nếu như nàng không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nàng", Phần Diệu Dương nở một nụ cười dịu dàng, dừng một chút gã còn nói: "Vị tiểu huynh đệ này đã có thể từ thân phận lính ngục nô leo lên vị trí phó thống lĩnh, nhất định là có chỗ hơn người, sau này ở trong quân có chuyện gì khó xử đều có thể tới tìm Phần Diệu Dương ta, chỉ cần không phải là đại sự thì mọi người cũng sẽ nể mặt ta mà giúp đệ. Thôi, không làm lỡ thời gian hai tỷ đệ nói chuyện nữa, bọn ta đi đây".

Lời nói này của Phần Diệu Dương đã kết thúc vấn đề lại ở đây, khiến cho những người đang lăm le gây hấn đều phải nuốt ngược những lời định nói vào trong, điều này đủ cho thấy khả năng kiểm soát của gã là vô cùng mạnh mẽ.

Điều này cũng khiến Vạn Lam Hinh có chút áy náy, vì trong khoảng thời gian này, Phần Diệu Dương đã quan tâm đến cô ta rất nhiều, nhưng sau khi phát hiện gã có ý đồ muốn thân thiết với mình hơn, thì Vạn Lam Hinh cũng dần dần ít qua lại với gã.

Dương Ân cũng không ngờ Phần Diệu Dương có thể bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như thế, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ là đã sớm nhe nanh múa vuốt, thậm chí còn gây gổ lớn tiếng. Gã này hoàn toàn khác với những người mà hắn đã từng gặp. Dương Ân thầm đánh giá: "Người này không dễ đối phó".

Vừa rồi với năng lực cảm ứng mạnh mẽ của hắn, hắn đã cảm giác được Phần Diệu Dương có sát ý, luồng sát ý tuy lướt qua rất nhanh nhưng hắn vẫn cảm nhận được, tuyệt đối không phải là giả, vậy nhưng gã vẫn tiếp tục nói cười. Gã này đúng là một người khó lường, không dễ dây vào.

...

Nhóm người Phần Diệu Dương đi được một đoạn xa, thì Hữu Trát Tây đã không nhịn được mà nói: "Đại thống lĩnh, ngài nể mặt bọn họ quá, theo ta thấy thì chỉ cần đem tên nhóc đó treo ngược lên, tin rằng Vạn Lam Hinh cũng sẽ không dám từ chối ngài như vậy".

“Đúng vậy, đại thống lĩnh đối xử với cô ta quá tốt, nhưng ta thấy cô ta thật sự không coi trọng tình cảm của ngài”, Lưu Lệ Linh thêm dầu vào lửa.

"Đủ rồi, các ngươi không cần nói thêm nữa, ta biết các ngươi không ưa Vạn Lam Hinh, nhưng nàng rất hợp ý ta. Dù vậy ta cũng sẽ không vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến tâm trí của mình, trận tranh chức thiếu soái một tháng sau mới chính là chuyện lớn mà ta cần để tâm tới, các ngươi cũng cố gắng một chút, không được để đám ngựa ô mới xuất hiện ngáng đường", Phần Diệu Dương khoát tay một cái, rồi lại nói tiếp: "Chỉ có điều, cái tên Dương Ân này cũng rất thú vị, ta từng nghe nói qua một số việc của hắn. Hoắc Đông Thủy, có thời gian thì ngươi đi thăm dò hắn một chút, nếu có thể, đưa hắn tới gặp ta".

“Vâng thưa đại thống lĩnh!”, Hoắc Đông Thủy cung kính nói.

...

Dương Ân và Vạn Lam Hinh tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

“Chúc mừng Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân, chân thành chúc mừng hắn.

Lời chúc mừng của cô ta không chỉ là chúc mừng Dương Ân được thăng chức phó thống lĩnh, mà điều quan trọng nhất là cuối cùng hắn cũng đã thoát khỏi thân phận ngục nô, đây là lý do đáng chúc mừng nhất.

Vốn dĩ, Dương Ân đã đắc tội gia tộc vương hầu, lại là một nhánh của hoàng thất, hắn vốn dĩ chỉ có một con đường chết, nếu không phải vì hắn có bản lĩnh vững vàng, kiên trì bất khuất, thì chỉ sợ đã chết từ lâu chứ không thể đi tiếp tới ngày hôm nay.

Vì vậy, Dương Ân có được ngày hôm nay không chỉ là do may mắn, mà còn là do thực lực chiến đấu của bản thân hắn.

Dương Ân cười nói: "Cảm ơn Lam Hinh tỷ. Nếu không có sự giúp đỡ của tỷ, thì ta cũng sẽ không thể thoát khỏi thân phận hiện tại nhanh như vậy".

"Bớt đi, nếu như ta có thể đến giúp đệ thì có lẽ ta sẽ càng vui vẻ hơn, đáng tiếc những thứ mà ta có thể giúp đệ lại có hạn", Vạn Lam Hinh cười mắng, từ tận đáy lòng, cô ta rất mừng cho Dương Ân.

“Dù sao đi nữa, tỷ là người mà ta biết ơn nhất”, Dương Ân nói rất nghiêm túc.

“Chỉ có vậy thôi sao?”, Vạn Lam Hinh hỏi ngược lại.

“Ha ha, chỉ cần Lam Hinh tỷ đồng ý, thì cái mạng này của ta cũng là của tỷ nốt!”, Dương Ân trịnh trọng vỗ ngực nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play