Ngay lúc Thẩm Lãng và Thượng Bân đi vào một nhà hàng và đang chuẩn bị dùng cơm, điện thoại của Thẩm Lãng đột nhiên vang lên.
Là một số điện thoại lạ hoắc.
Ấn nghe điện thoại, đối phương chưa kịp mở miệng Thẩm Lãng đã loáng thoáng nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu của Vinh Y.
"Thẩm Lãng, cứu tôi!"
Điều này khiến trong lòng Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc, anh không biết đối phương bắt Vinh Y lại làm gì?
Đúng lúc này, trong điện thoại vang lên một giọng nói với khẩu âm nước ngoài: "Anh Thẩm đúng không, bạn gái của anh đang ở trong tay chúng tôi!"
Trong lòng Thẩm Lãng cười khổ, cái cô Vinh Y này mới gặp anh tổng cộng có hai lần sao đã trở thành bạn gái rồi, bọn bắt cóc này không chuyên nghiệp gì cả!
Trước khi bắt cóc chẳng lẽ các anh không điều tra rõ ràng à? Cô ấy không phải bạn gái của tôi..." Thẩm Lãng cạn lời nói.
"Anh Thẩm, anh nghĩ chúng tôi ngốc à? Loại lời này chúng tôi sẽ tin chắc, bạn gái của anh xinh đẹp như vậy tôi sợ lát nữa không nhịn được mà làm ra một số chuyện khác, đến lúc đó tôi cũng có thể gửi cho anh một số thứ kích thích..." Bọn bắt cóc vừa cười vừa nói đầy gian ác.
Trong lòng Thẩm Lãng ngầm thở dài, thản nhiên nói: "Được, vậy anh nói điều kiện ra xem nào, đừng làm tổn thương cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến các anh sống không bằng chết!"
"Thế mới là đàn ông chứ! Một tiếng sau đi đến nhà máy bỏ hoang ở Nam Giao, chỉ cho một mình anh đến, nếu dám giở trò thì nghĩ đến cô bạn gái này của anh chút đi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng.
Khẩu âm này rõ ràng là một người nước ngoài, hơn nữa phỏng chừng chính là người trên chiếc xe đi theo sau anh ngày hôm đó.
Trong lòng Thẩm Lãng chắc chắn người này hẳn là do Khổng Ba tìm đến, dù sao thì trước đó Tập đoàn Khổng Thị cũng phát triển ở nước Tây, tìm mấy tên bắt cóc người nước ngoài là chuyện quá dễ dàng!
Có điều Thẩm Lãng không ngờ bọn họ không dám ra ta với anh nhưng lại đánh bậy đánh bạ bắt cóc người hôm qua đưa anh về nhà là Vinh Y, cho nên Thẩm Lãng không thể bỏ mặc chuyện này.
"Cậu Thẩm, có chuyện gì thế?" Thượng Bân nghi ngờ nhìn Thẩm Lãng mà hỏi.
Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Anh ăn trước đi, tôi có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến!"
Nói xong Thẩm Lãng bèn đứng dậy rời đi.
Sau khi lên xe, Thẩm Lãng gọi điện thoại cho Kim Nam.
"Bắt Khổng Ba lại cho tôi, còn cả thằng con trai kia của ông ta cũng trông kỹ cho tôi!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
"Dạ!"
Sau khi cúp điện thoại, Kim Nam bèn gọi thuộc hạ xông vào tòa nhà của Tập đoàn Khổng Thị, lúc này Khổng Ba cũng đang định đi nhà máy bỏ hoang ở Nam Giao, ông ta muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Lãng chết trước mặt ông ta.
Vừa ra khỏi cửa đúng lúc gặp phải đám người của Kim Nam.
Khổng Ba cảm thấy tình huống có gì đó sai sai, vội vàng xoay người muốn chạy về tập đoàn, dù sao ở đó cũng có rất nhiều bảo vệ nên ít ra có thể bảo đảm an toàn cho ông ta.
Nhưng còn chưa chạy ra được mấy bước thì người ở sau lưng Kim Nam đã lái xe tông thẳng vào làm đổ hàng rào bảo vệ, rồ ga vọt tới trước mặt Khổng Ba.
"Ngăn bọn họ lại!" Trong lúc bối rối, Khổng Ba dặn dò bảo vệ.
Ầm!
Ầm!
Hai bảo vệ dám đứng ra bảo vệ trước mặt Khổng Ba bị hai thuộc hạ của Kim Nam đấm mỗi người một cái làm ngã lăn ra đất.
Giờ phút này Khổng Ba nào còn lo được mà quay đầu nhìn lại, chỉ muốn liều mạng chạy vào trong tập đoàn.
"Nếu còn chạy thì chúng tôi không dám đảm bảo sự an toàn của con trai ông đâu!" Giọng nói của Kim Nam vang lên ở sau lưng Khổng Ba.
Khổng Ba ngẩn ra rồi dừng bước.
"Cậu... các cậu muốn làm gì?" Khổng Ba hốt hoảng nói.
Lúc này Kim Nam đi tới trước mặt Khổng Ba, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ông chủ của tôi muốn gặp ông, đi theo chúng tôi một chuyến, đừng tự chuốc lấy quả đắng!"
Nói xong mấy tên thuộc hạ bèn dẫn Khổng Ba lên xe.
Trong lòng Khổng Ba kinh hãi, không biết ông chủ trong miệng tên Kim Nam này rốt cuộc là ai, chỉ mong rằng không phải là tên Thẩm Lãng mà ông ta muốn đối phó kia.
"Kim Nam, cậu làm như vậy chẳng phải là vì tiền hay sao? Cậu muốn bao nhiêu chỉ cần cậu ra một cái giá, chắc chắn tôi sẽ không trả giá, chỉ cần cậu thả tôi và con trai tôi ra!" Ngồi ở đây, Khổng Ba hy vọng có thể dùng tiền để mua chuộc Kim Nam.
Kim Nam khinh thường cười một tiếng, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhìn Khổng Ba một cái rồi nói: "Tiền quả thật rất quan trọng, nhưng tôi sợ lấy tiền của ông xong chẳng còn mạng mà tiêu, ông chủ Khổng vẫn nên ngoan ngoãn chút để ít phải chịu khổ!"
Trong lòng Khổng Ba tuyệt vọng, không ngờ ông chủ trong miệng Kim Nam lại khiến Kim Nam kiêng nể như vậy!
"Hãy hy vọng các ông không làm gì với cô ấy đi..." Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Ước chừng mất khoảng nửa giờ Thẩm Lãng mới lái xe ra khỏi nội thành, xung quanh bắt đầu trở nên hoang vu, không bao lâu sau cuối cùng Thẩm Lãng cũng đi đến địa điểm đã chỉ định.
Đẩy cửa vào, bên trong là một nhà máy bỏ hoang khoảng mấy trăm mét vuông, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và mục nát rất gay mũi.
Thẩm Lãng hơi nheo mắt liếc nhìn bốn phía, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vinh Y bị trói trên một cái ghế.
Lúc này sắc mặt Vinh Y tái nhợt, trên mặt dính đầy tóc lộn xộn.
Hơn nữa trên người còn mặc bộ đồng phục của hôm qua, một chiếc giày cao gót không biết đã rơi ở đâu, để chân trần giẫm lên mặt đất.
Nhìn thấy Vinh Y như vậy, trong lòng Thẩm Lãng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may Vinh Y không phải chịu khổ gì, nếu không cũng không thể giữ được quần áo nguyên vẹn như vậy.
"Anh Thẩm quả là người tài cao mà gan cũng to!" Lúc này có một người đàn ông tóc vàng bước ra từ sau lưng Vinh Y, trong tay còn cầm một con dao găm kề ở trên cổ Vinh Y, ngay sau đó còn nhẹ nhàng ma sát trên phần cổ trắng nõn của Vinh Y, tiếp tục nói: "Nếu đã đến rồi thì hôm nay đừng hòng đi nữa!"
Giờ phút này Vinh Y đã sợ đến nỗi mất hồn mất vía, mở to mắt nhìn Thẩm Lãng, hy vọng Thẩm Lãng có thể mau chóng cứu cô ấy, nhưng sau khi nghe tên bắt cóc nói như vậy, trong lòng cô ấy biết hôm nay sẽ rất khó sống sót mà rời đi!
Thẩm Lãng không có biểu cảm gì trên mặt, lạnh giọng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, nể mặt anh còn chưa làm tổn thương cô ấy, hôm nay tôi cũng có thể tha cho anh một mạng!"
Người đàn ông tóc vàng khinh thường cười một tiếng rồi nói: "Người sắp chết đến nơi là anh! Nếu không phải ông chủ tôi có mệnh lệnh là muốn nhìn anh chết thì bây giờ anh đã chết rồi!"
"Vậy e rằng đã làm ông chủ của anh phải thất vọng rồi!" Thẩm Lãng cười nói.
Vừa dứt lời, ở ngoài cửa nhà máy vang lên một trận ồn ào.
Người đàn ông tóc vàng và mấy tên thuộc hạ của anh ta nghe vậy thì cười một tiếng, nói với Thẩm Lãng: "Ông chủ đến rồi!"
Ông chủ của bọn họ chính là Khổng Ba, đúng thật là đến rồi, còn dẫn theo cả một đám người với sắc mặt khó coi đi vào.
Chỉ có điều, giờ phút này ông chủ của bọn họ lại bị mấy người thuộc hạ của Kim Nam bóp cổ ấn bả vai vô cùng chật vật mà đi vào!
"Ông chủ..." Người đàn ông tóc vàng kinh ngạc nhìn mấy người Khổng Ba, lúc này mấy tên thuộc hạ cũng trở nên dè dặt trong nháy mắt.
Mà trong lòng Khổng Ba sợ hãi không thôi, lúc xuống xe đi đến nơi này thì ông ta đã biết ông chủ trong miệng Kim Nam là ai!
"Khổng Ba, không ngờ chúng ta sẽ gặp mặt ở đây phải không?" Thẩm Lãng cười lạnh hỏi.
Nhìn thấy Thẩm Lãng đứng trước mặt mình, Khổng Ba sợ hãi đến cùng cực!
"Bây giờ tôi rất hối hận, không ngờ ông chủ trong miệng Kim Nam chính là cậu, là tôi đã xem thường cậu!" Khổng Ba nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT