Sau khi Chu Bạch đi, Lý Văn lại đi đến trước mặt Thẩm Lãng nói: "Cậu Thẩm, chuyện này chắc chắn Chu Bạch sẽ không chịu để yên, có cần em gọi một số người đến không?"
Thẩm Lãng khinh thường cười một tiếng, biết Lý Văn đã hoàn toàn lựa chọn đứng cùng một bên với anh, tuy rằng anh không quan tâm đến nhà họ Lý nhưng có một đồng minh như thế ở Kinh Đô cũng không tệ lắm.
"Anh ta ăn quả đắng to như thế chắc chắn sẽ trở về chuẩn bị cẩn thận, sẽ không tìm tới nhanh đến vậy." Thẩm Lãng nói.
Tuy rằng Thẩm Lãng nói như vậy nhưng Lý Văn vẫn không khỏi có chút lo lắng, dù sao tên Chu Bạch này cũng nổi tiếng có thù tất báo.
Lúc này Thẩm Lãng đi đến trước mặt đám con nhà giàu nói: "Tôi tên là Thẩm Lãng, là ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ, nếu có ai muốn báo thù cho Chu Bạch và nhà họ Chu thì cứ đến tìm tôi! Có điều con người tôi chưa từng nương tay với kẻ thù, Khổng Dương của nhà họ Khổng chính là tiền lệ của các cậu!"
Lời này vừa nói ra, đám con nhà giàu kia lập tức sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Giờ phút này, đám con nhà giàu không khỏi cúi đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Lãng.
Toàn bộ hội sở có hơn hai mươi công tử bột con nhà giàu đều bị khí thế của một mình Thẩm Lãng đè ép, đến cả một người bất bình thay Chu Bạch cũng không có!
Bởi vì bọn họ đã sớm nghe nói về kết cục của Khổng Dương, bị người ta tẩn cho liệt cả người.
Có điều hôm nay bọn họ mới biết người đó chính là Thẩm Lãng đang đứng trước mặt này!
Ai mà muốn số đen và hậu quả như vậy giáng xuống người mình chứ?
"Nếu đã không phải kẻ thù thì chính là bạn bè, về sau nếu các vị có bất cứ chuyện gì có thể đến Tập đoàn Phi Vũ tìm tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi có thể làm được chắc chắn sẽ giúp!" Thẩm Lãng nói vô cùng chân thành.
Đối với đám con nhà giàu này, tuy rằng trong lòng Thẩm Lãng khinh thường nhưng cũng không thể coi thường sức mạnh sau lưng bọn họ.
Thẩm Lãng có cách riêng để đối đãi với những người này, vừa ban ơn vừa uy nghiêm, vừa đấm vừa xoa, nên tàn nhẫn vẫn phải tàn nhẫn!
Nếu như những người này có thể làm việc cho anh, đối với sự phát triển trong tương lai của Tập đoàn Phi Vũ chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, đây cũng là dự định của Thẩm Lãng.
"Cậu Thẩm, anh cứ yên tâm đi, mặc dù chúng tôi không đắc tội nổi với Chu Bạch nhưng cũng sẽ không ra mặt thay anh ta!"
"Đúng, thằng Chu Bạch kia từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, tôi đã chướng mắt cậu ta lâu lắm rồi!"
"Nếu không nể mặt nhà họ Chu thì tôi đã muốn tẩn cậu ta một trận rồi!"
Mấy tên con nhà giàu lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, bởi vì bọn họ biết dám đánh tàn phế người nhà họ Khổng, đạp cậu chủ nhà họ Chu, loại người này chắc chắn không phải nhân vật nhỏ!
Nếu như đã đạt được mục đích, Thẩm Lãng cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
"Cậu Thẩm đi thong thả!"
"Tạm biệt cậu Thẩm!"
"Cậu Thẩm đi thong thả nhé!"
Sau khi đám người chào hỏi cung kính với Thẩm Lãng, Thẩm Lãng khoát tay rời khỏi hội sở.
Mà điều khiến Thẩm Lãng không ngờ đó là vừa ra khỏi hội sở, Thẩm Lãng đã nhìn thấy con G-Class anh mới mua đã trở nên vô cùng thê thảm.
Toàn bộ đầu xe đều đã lõm vào hết, đến cả cửa xe cũng méo mó!
Không cần nghĩ Thẩm Lãng cũng biết chắc là do Chu Bạch làm, chỉ là không ngờ thằng nhãi này quả đúng là có thù tất báo, không dám tìm anh báo thù nên bèn ra tay với xe của anh!
Chắc chắn xe không thể lái được nữa, sau khi gọi xe kéo đến Thẩm Lãng chỉ đành chuẩn bị bắt xe về nhà.
Đi tới ven đường, Thẩm Lãng dự định bắt một chiếc xe taxi.
Nhưng còn chưa đợi được taxi đến, một chiếc xe Honda Fit đã đỗ ở trước mặt Thẩm Lãng.
"Trùng hợp thế, định đi đâu đấy?" Cửa kính xe hạ xuống, một giọng nữ truyền đến.
Thẩm Lãng sững sờ, sau đó mỉm cười khẽ gật đầu nói: "Đúng là khá trùng hợp!"
Người phụ nữ này không ai khác chính là cô tiếp viên hàng không Thẩm Lãng gặp ở trên máy bay hôm bay đến Kinh Đô.
Vinh Y!
Vừa nhìn là biết Vinh Y vừa tan làm, còn chưa kịp thay đồng phục trên người.
Vinh Y xuống xe đi đến trước mặt Thẩm Lãng, khẽ cười nói: "Lên xe đi, tôi đưa anh đi nhé!"
Thẩm Lãng vốn định từ chối, dù sao cũng không thân với người ta lắm, loại chuyện để người ta đưa đi này vẫn rất lúng túng.
Nhưng lúc này Vinh Y đã mở cửa ghế lái phụ ra.
Việc đã đến nước này, Thẩm Lãng cũng không tiện từ chối nữa.
"Chẳng lẽ trên mặt tôi có đèn xanh đèn đỏ hả?" Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Thấy Thẩm Lãng vạch trần mình, sắc mặt Vinh Y không khỏi có chút ửng đỏ.
"Hôm đó thực sự cảm ơn anh, cậu chủ nhà họ Lý kia không tìm anh gây phiền toái chứ?" Vinh Y hỏi.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, không biết giải thích như thế nào bởi vì Lý Văn không những không làm khó anh, mà ngược lại còn trở thành đàn em của anh.
"Không có!" Thẩm Lãng nói.
Trên đường đi, dường như Vinh Ý muốn nói chuyện với Thẩm Lãng nhưng lần nào Thẩm Lãng cũng chỉ đáp lời bằng mấy chữ, sau đó trong xe liền rơi vào im lặng.
"Đến rồi, dừng lại ở ngay phía trước là được!" Ngay lúc xe sắp đến khu biệt thự, Thẩm Lãng bèn nói.
"Đây là câu nói nhiều chữ nhất mà hôm nay anh nói với tôi, chẳng lẽ anh không biết là mình rất 'thẳng' hả?" Vinh Y hơi oán trách nói.
Không phải Thẩm Lãng không biết tâm tư của cô ấy, chỉ là Thẩm Lãng không muốn tăng thêm phiền phức mà thôi.
"Cảm ơn cô đã đưa tôi về, ngày mai tôi sẽ đến công ty cô tặng cho cô một lá cờ thưởng, sau khi tan làm vẫn vui vẻ giúp đỡ mọi người!" Thẩm Lãng cười nói.
Mới vừa rồi vẻ mặt Vinh Y còn đầy oán trách nhưng không nhịn được mà bị Thẩm Lãng chọc cười, nói: "Cờ thưởng thì thôi, ăn một bữa cơm thì tôi vẫn vui lòng chấp nhận!"
Trong lòng Thẩm Lãng cười khổ, khẽ gật đầu nói: "Để có cơ hội nhé!"
"Ngày mai ngày kia tôi đều có thời gian!" Vinh Y nói.
Lời đã nói đến mức này, hơn nữa một cô gái như cô ấy tan làm muộn như vậy còn đưa anh trở về, điều này khiến Thẩm Lãng cũng ngại từ chối lần nữa.
"Được, vậy thì trưa mai!" Thẩm Lãng nói.
Vinh Y hài lòng gật đầu một cái rồi lập tức lái xe rời đi.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lãng thay đổi phương hướng đi về khu biệt thự.
Khi bảo vệ nhìn thấy Thẩm Lãng đi bộ về lập tức đứng dậy cười nói: "Cậu Thẩm đi tập thể dục buổi tối về đấy ạ?"
Thẩm Lãng giơ tay lên xem như là chào hỏi.
Bảo vệ cũng không cảm thấy Thẩm Lãng lạnh lùng, cậu chủ nhà họ Lý đã đặc biệt căn dặn là phải lễ phép với Thẩm Lãng.
Cho nên trong lòng anh ta cảm thấy rằng, một nhân vật lớn như Thẩm Lãng có thể vẫy tay với anh ta như vậy đã coi như là một loại vinh hạnh rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng đi đến Tập đoàn Phi Vũ như thường ngày.
Gần tới buổi trưa nhớ tới việc đã hẹn ăn cơm với Vinh Y, lúc Thẩm Lãng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Vinh Y mới phát hiện ra mình không có phương thức liên lạc với Vinh Y.
Mảnh giấy trước đó Vinh Y đưa cho anh cũng không biết đã ném ở đâu rồi!"
"Xem ra bữa cơm này không ăn được rồi..." Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Mà việc Vinh Y thấy thế nào khi anh nuốt lời, Thẩm Lãng cũng lười quan tâm, dù sao cũng rất có thể không được gặp lại Vinh Y nữa.
Giữa trưa, Thẩm Lãng gọi Thượng Bân tới dự định cùng anh ta đi ăn cơm, thuận tiện bàn một chút về chuyện hợp tác với nhà họ Lý.
Có sự hợp tác với nhà họ Lý sẽ giúp cho Tập đoàn Phi Vũ càng nhanh chóng dung nhập vào giới thương nghiệp ở Kinh Đô hơn, từ đó cũng nhanh chóng mở rộng được sức ảnh hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT