Thượng Bân hừ lạnh, tiện đà đạp Nhậm Phỉ Phỉ đến mức cô ta ngã hẳn sang một bên, sau đó anh ta khom người đi tới trước mặt Thẩm Lãng, thưa:

“Thưa anh Thẩm Lãng, tôi rất xin lỗi. Tôi đã đến trễ và để cho loại người này thừa cơ làm trò trước mặt anh rồi!”

Vừa dứt lời, Thượng Bân lạnh lùng nói với Nhậm Phỉ Phỉ đang quỳ ở một bên:

“Tôi không quan tâm là cô chỉ vô tình hay là cố ý, trước mặt cậu chủ Thẩm Lãng mà dám hô to gọi nhỏ như thế, cô đúng là đáng chết!”

Nhậm Phỉ Phỉ nghe được chỉ biết run lẩy bẩy cả người.

Cô ta thật sự không biết một tên chỉ biết mượn xe người khác để đi tán gái làm thế nào mà lại biến thành khách quý của Thượng Bân rồi.

“Tổng giám đốc Thượng Bân, tôi biết sai rồi, xin anh hãy cho tôi cơ hội để chuộc tội đi mà!”

Nhậm Phỉ Phỉ lạy lục cầu xin.

Thượng Bân thì lại xoay người nói với đám bảo vệ:

“Còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì vậy, lôi cô gái này ra ngoài cho tôi. Liên hệ với quán bar, hỏi thử xem loại người này vào được đây bằng cách nào. Tôi cần chủ của quán nói ra một lời giải thích đàng hoàng!”

Bấy giờ đám bảo vệ mới hoàn hồn, vội vàng nhấc một Nhậm Phỉ Phỉ đã hoàn toàn sốc đến ngã lăn quay đi ra ngoài.

Thẩm Lãng, thế mà lại chỉ đơn giản ngồi nhìn Nhậm Phỉ Phỉ bị lôi ra ngoài một cách thờ ơ.

Thứ người như thế hoàn toàn là phải gánh nghiệp mà mình tự tạo, vốn dĩ không hề đáng để được đồng cảm hay thương hại. Dù cho có là phụ nữ, thì cũng chẳng cách gì khơi lên tâm tính thương hương tiếc ngọc của Thẩm Lãng cả.

“Mau đi kiếm một chiếc sơ mi khác cho anh Thẩm Lãng nhanh!”

Thượng Bân nhìn thư ký đứng đằng sau mình, ra lệnh.

Thư ký vội vã đáp lời, sau đấy thoáng quan sát để đại khái được vóc người và cân nặng của Thẩm Lãng, rồi xoay người chạy đi tìm quần áo.

“Anh Thẩm Lãng, chuyện hôm nay thật sự là…”

Sau khi tất cả đều đã rời đi hết, Thượng Bân bày vẻ mặt áy náy đứng trước mặt Thẩm Lãng mà nhận tội.

Thẩm Lãng chỉ cười cười đơn giản, phẩy phẩy tay cho qua.

Dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến Thượng Bân, nên tất nhiên anh cũng chẳng làm khó làm dễ anh ta làm gì.

Thấy Thẩm Lãng tỏ thái độ như thế, bấy giờ Thẩm Lãng mới như thấy thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Thượng Bân thì Thẩm Lãng mới hay, rằng hôm nay Thượng Bân định giới thiệu anh như một vị khách mời đặc biệt, để cho mọi người biết đến kẻ đứng sau màn và thực sự nắm giữ mọi thứ của tập đoàn Thượng Vinh chính là Thẩm Lãng. Đây cũng là hành động biểu đạt lòng biết ơn của Thượng Bân với Thẩm Lãng.

Thế nhưng ngay khi Thượng Bân vừa bày tỏ ý nghĩ này ra khỏi miệng, đã lập tức bị Thẩm Lãng từ chối.

Với Thẩm Lãng, thứ mà anh cảm thấy đủ để coi trọng Thượng Bân không hề là vì những thứ này.

Thượng Bân mặc dù tuổi đời hãy còn trẻ, lại còn là công tử nhà giàu, nhưng trên người anh ta lại có thứ can trường và khả năng quán xuyến tổng thể mà đám cậu ấm khác không có. Cũng chính vì những thứ đó mới khiến Thẩm Lãng quyết tâm giúp đỡ Thượng Bân.

Bữa tiệc bắt đầu, Thượng Bân làm người chủ trì chắc chắn phải là người phát biểu đầu tiên.

Khoảnh khắc anh ta bước lên bục, lại phát hiện chiếc ghế sô-pha ngay hàng đầu tiên đã trống huơ trống hoác. Thẩm Lãng vậy mà đã rời khỏi bữa tiệc từ lâu.

Thượng Bân đang đứng trên bục không khỏi lộ ra vẻ mất mát nơi đáy mắt.

Đối với Thẩm Lãng mà nói thì, ngày hôm nay anh đến đây cũng chỉ để Thượng Bân có chút mặt mũi. Mục đích đã đạt được rồi thì Thẩm Lãng thấy mình ở lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.

Ra khỏi phòng tiệc, Thẩm Lãng tự mình đốt một điếu thuốc lá, vừa định kêu 9526 tới đón anh đến trung tâm thương mại một chút.

Bởi vì Thẩm Lãng vừa nhận được một tin tức từ Chu Linh, báo rằng mẹ của Chu Linh đã mang theo thằng con quý tử, em trai cô ta đến thành phố Giang Nam.

Mẹ của Chu Linh, Diệp Lan rắc rối dây dưa đến mức nào, Thẩm Lãng hiểu rất rõ.

Hiện tại Chu Linh đã mở được một cửa hàng trong trung tâm thương mại, cũng có chút của cải tích góp. Diệp Lan đã lập tức dẫn theo cậu con quý báu của mình đến tìm Chu Linh, chắc chắn là phải có âm mưu gì đó.

9526 nhanh chóng lái xe đến, những ngày này quả thật chính 9526 cũng chẳng nhàn rỗi được bao nhiêu. Vẫn luôn giám sát chặt chẽ hành động của phía Thẩm Tư Nguyên, còn phải âm thầm, lặng lẽ dò hỏi tin tức về tên Liên Thiền Vân đã xông vào tiểu khu Nam An của Thẩm Lãng.

Mặc dù biết Thiền Vân có mối quan hệ nào đó với Hoàng Chí Thành, nhưng đối với Thẩm Lãng, tên Thiền Vân này chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm. Anh ta đã có thể xuất hiện ở Giang Nam một lần thì không thể bảo đảm sẽ không có lần thứ hai.

Lúc lên xe, Thẩm Lãng phả điếu thuốc, lên tiếng hỏi:

“Em họ tôi ở bên kia có hành động gì không?”

“Anh ta cũng coi như biết điều. Trái lại, về phía Thiền Vân đã có chút tin tức rồi!”

9526 vừa lái xe, vừa báo lại bằng chất giọng đều đều.

“Ồ?”

Thẩm Lãng cau mày, hỏi lại:

“Anh ta lại đến Giang Nam nữa rồi à?”

9526 lắc đầu một cái, đáp:

“Chẳng qua là có nghe phong phanh chuyện anh ta xuất hiện lòng vòng ở Gia Thành gần Giang Nam. Hành tung của người này thật sự quá bí ẩn, cứ như không hề gặp mặt, tiếp xúc với bất kỳ ai vậy. Để có thể tra được cũng tương đối phiền.”

“Gia Thành sao?”

Thẩm Lãng rơi vào suy tư.

Chỉ cần Thiền Vân không xuất hiện ở Giang Nam thì Thẩm Lãng cũng chẳng quá lo lắng. Dù sao thì với trình độ của Thiền Vân nếu cố tình quấn lấy gây rắc rối cho anh thì quả thực là một mối phiến phức đấy.

Xe nhanh chóng đến trước một tiệm cơm, rồi dừng lại.

Dựa vào tin nhắn Chu Linh gửi, Thẩm Lãng đi thẳng lên một căn phòng trên tầng hai.

Trong phòng riêng, Chu Linh và mẹ cô ta, còn có cả người em trai Chu Hạo đang ngồi ở đó. Trên bàn ăn bày đầy món nhưng lại chưa hề được động vào.

Rất rõ ràng, bọn họ đều đang đợi Thẩm Lãng dến.

Thẩm Lãng đẩy cửa vào, Diệp Lan và Chu Linh thấy Thẩm Lãng, vội vàng cùng đứng bật dậy tiến đến chào.

“Ôi chao, cậu Thẩm Lãng, lâu rồi không gặp cậu, lâu nay đã phiền cậu phải chăm sóc cho Chu Linh nhà dì rồi…”

Diệp Lan tỏ vẻ mừng rỡ, thể hiện rõ điệu bộ vui sướng nhiệt tình cực kỳ nhuần nhuyễn.

“Anh Thẩm Lãng!”. Đam Mỹ Hài

Chu Hạo bấy giờ cũng bày ra dáng vẻ tươi cười, cúi người rồi dợm bước đến cửa.

Thấy hai người nhiệt tình như thế, trong lòng Thẩm Lãng chỉ biết cười trừ, hai mẹ con nhà này thay đổi đúng là nhanh thật đấy.

Còn Chu Linh sau khi thấy Thẩm Lãng đi vào thì rất tự nhiên mà gọi anh một tiếng: “Anh.”

Ngồi vào bàn, Thẩm Lãng nhìn hai mẹ con nhà kia hỏi thăm Chu Linh đến là ân cần.

Có điều, thứ khiến cho Thẩm Lãng bất ngờ hơn cả chính là, trong lời nói của mẹ con hai người này lại tỏ ra ý mình đã có lòng sám hối, muốn xin lỗi Chu Linh.

Khi đang dùng bữa, Chu Hạo thậm chí còn cầm ly rượu lên chủ động đến trước mặt Chu Linh, cúi người mời rượu, tỏ ý kính cẩn xin lỗi.

Mà Diệp Lan thì cũng vừa nói chuyện vừa sụt sịt bên nước mắt bên nước mũi, nghẹn ngào giải thích bản thân bà ta gian khó đến thế nào, vất vả đến thế nào để nuôi nấng hai đứa con nên người.

Nhìn em trai và mẹ bày tỏ như thế, lòng Chu Linh cũng mềm nhũn, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.

Người một nhà nếu có thể cùng nhau tốt lên, đây chưa chắc không phải là chuyện không tốt. Nghĩ vậy, Thẩm Lãng chỉ biết thở dài một hơi, sự xa cách dành cho cả Chu Hạo lẫn Diệp Lan cũng dần buông lỏng một chút.

Có điều, người đàn bà tên Diệp Lan này, không thể không đề phòng được.

“Được rồi, mẹ, em trai à, hai người không cần nói nữa đâu. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua thôi.”

Chu Linh lau đi vệt nước mắt, nói rằng.

Nghe thấy Chu Linh nói mấy câu này, Diệp Lan lẫn Chu Hạo cũng gật gù liên tục.

“Chu Linh à, em trai con sau khi trở về đã chia tay với người bạn gái kia rồi. Lần này, em con tới Giang Nam cũng là xem thử có thể tìm được một công việc ở đây hay không đấy!”

Diệp Lan lôi kéo bàn tay Chu Linh mà kể lể.

Nhưng lúc nói chuyện thì như có như không liếc nhìn Thẩm Lãng đang ngồi một bên. Họ hiểu rất rõ dù rằng bây giờ Chu Linh đã mở được một tiệm bán quần áo, nhưng có thể giúp Chu Hạo có được một công việc, chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng Thẩm Lãng sẽ đồng ý nhấc tay!

Chu Hạo lúc này cũng nhanh nhạy cầm ly rượu lên, rót cho Thẩm Lãng một ly, bảo rằng:

“Anh Thẩm Lãng à, Chu Hạo em không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng mà làm ăn đàng hoàng thì vẫn có thể tin tưởng được ạ.”

Thẩm Lãng chẳng biết nói gì, chỉ biết cười khổ. Nếu Chu Hạo cậu ta mà là kẻ đáng tin thì trên đời này đã chẳng còn kẻ nào không đáng tin nữa rồi đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play