Người phụ nữ kia khi nghe đến đây đột nhiên sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: “Xe bị đập liên quan gì đến tôi cơ chứ? Anh bớt bớt ra vẻ ở đây đi! Nếu anh không chịu cút vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí với anh nữa đâu!”

Sau đó, người phụ nữ trở thẹn quá hoá giận, cầm ly rượu đỏ bên cạnh Thẩm Lãng hất thẳng vào mặt Thẩm Lãng.

Sau đó cô ta hét lớn: “Bảo vệ, tên rác rưởi này muốn gây rối ở khu vực VIP, các anh mau đến lôi anh ta ra ngoài đi.”

An ninh tại hiện trường buổi tiệc rất nghiêm ngặt, đặc biệt là khi nghe thấy có ai đó gây rắc rối tiếng ở khu vực VIP, bọn họ càng tăng tốc độ chạy tới.

Sau khi bảo vệ đến đây, bọn họ nhìn Thẩm Lãng đang ngồi ở đó một chút rồi lại nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.

Sau đó, nhân viên bảo vệ nói với người phụ nữ trước: “Vui lòng xuất trình giấy phép làm việc của cô cho tôi!”

Người phụ nữ khinh thường cười một tiếng và lấy ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh từ cổ áo trước ngực.

Hóa ra người phụ nữ đó tên là Nhậm Phỉ Phỉ.

Sau khi an ninh xác nhận danh tính của Nhậm Phỉ Phỉ, anh ta đã trả lại giấy phép làm việc cho cô.

“Thưa ngài, mời ngài xuất trình thiệp mời.” Nhân viên bảo vệ nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, thiệp mời của anh vừa rồi đã bị nhân viên lễ tân lấy đi, quả thực bây giờ không thể đưa thiệp mời được nữa.

“Không có, mới vừa rồi bị nhân viên lễ tân lấy đi rồi!” Thẩm Lãng nói thật.

“Cái này...” Bảo vệ nhíu mày, có chút khó khăn.

Bởi vì nếu những người vào không có lý do đặc biệt nào thì thiệp mời về cơ bản sẽ bị nhân viên lễ tân lấy đi.

Nhưng cũng có rất nhiều người cất tấm thiệp mời đi và để kỷ niệm hay sao đó, đây đều là thói quen cá nhân của mỗi người thôi.

Mấy người bảo vệ cũng không dám tỏ ra cứng rắn đối với Thẩm Lãng, dù sao những người tới đây đều là những người có địa vị không thấp, bất luận là người nào bọn họ cũng đều không đắc tội nổi.

“Đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta là một kẻ dối trá! Ban ngày ở cửa quán bar dựa vào chiếc xe hạng sang thuê để lừa gạt phụ nữ, buổi tối thì trà trộn vào đây chắc chắn là anh ta có âm mưu làm loạn!” Nhậm Phỉ Phỉ chỉ vào Thẩm Lãng và nói.

Lúc này nhân viên bảo vệ mới liếc nhìn Nhậm Phỉ Phỉ, thấy cô ta nói cũng có lý, nhân viên bảo vệ lại quay sang nghi ngờ thân phận của Thẩm Lãng.

“Thưa ngài, trong trường hợp này mời ngài vui lòng ra ngoài với chúng tôi một lát để xác minh danh tính của ngài!”

Thẩm Lãng có chút không vui, anh không muốn gây rắc rối trong bữa tiệc của Thượng Bân nhưng anh ta không ngờ rằng Nhậm Phỉ Phỉ lại không chịu buông tha cho mình.

“Cho dù tôi không có thiệp mời cũng có thể ngồi đây! Còn nói thiệp mời đã bị lễ tân lấy đi rồi. Nếu không tin, có thể gọi điện thoại cho lễ tân tới đây xác minh một chút là lập tức mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi!” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.

Vừa dứt lời, Nhậm Phỉ Phỉ đột nhiên khinh thường nở nụ cười: “Không ngờ một kẻ dối trá như anh còn có khả năng khoác lác rất lợi hại! Anh có thể ngồi đây mà không cần thiệp mời sao? Chính anh là cái thá gì anh còn không biết sao?”

“Vậy thì cô là cái thá gì?” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Nhậm Phỉ Phỉ tức giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thẩm Lãng rồi nói với bảo vệ.

“Còn không tranh thủ thời gian đuổi anh ta đi, một hồi ông chủ tập đoàn Thượng Vinh tới, thì cả đám mấy người đều chịu không nổi đâu!”

“Thưa ngài, vì để tránh cho phiền phức, xin mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến!” Nhân viên bảo vệ có chút khó khăn nói.

Dù sao hiện tại cũng chưa có xác nhận thân phận của Thẩm Lãng cho nên nhân viên bảo vệ cũng không dám xông tới.

Thẩm Lãng nhún vai, không có ý định đứng dậy nói: “Nếu tôi đi ra ngoài với cậu, tôi có thể chắc chắn rằng công việc bảo vệ của cậu nhất định sẽ không còn nữa đâu. Tôi khuyên cậu nên đi tìm lễ tân để xác nhận tình huống đi!”

Nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy liền hít một hơi thật sâu.

Sau đó, người bảo vệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn vào nhân viên bảo vệ trẻ hơn phía sau anh ta, có ý là nhanh đi tìm lễ tân tới đây đi.

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngược lại rất giật mình, chạy nhanh về phía cửa chuẩn bị tìm lễ tân để xác minh thân phận của Thẩm Lãng.

Đúng lúc này, Nhậm Phỉ Phỉ thấy đám người Thượng Bân chậm rãi đi vào từ bên ngoài!

Nhậm Phỉ Phỉ nhanh chóng suy tính, chỉ cần cô ta vạch trần thân phận của Thẩm Lãng là kẻ lừa đảo trà trộn vào buổi tiệc này. Như vậy hôm nay cô ta vừa có thể xuất hiện trước mặt Thượng Bân và còn phát sinh chút chuyện gì với anh ta thì cô ta có thể được coi là chim bay trên cành cao rồi.

“Tổng giám đốc Thượng Bân, bên này có người gây chuyện rồi!” Nhậm Phỉ Phỉ đột nhiên hét lớn với đám người Thượng Bân bên ngoài.

Mà Thượng Bân đang ở cửa hỏi vị trí của Thẩm Lãng, không cần Nhậm Phỉ Phỉ gọi, anh ta đã vội vàng chạy tới đây rồi.

Mấy nhân viên bảo vệ bị tiếng hét của Nhậm Phỉ Phỉ làm cho hoảng sợ, phải biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra, công việc của bọn họ sẽ bị mất.

Lúc này, nhóm bảo vệ chỉ muốn giết chết Nhậm Phỉ Phỉ này nhưng lại nhìn thấy Thượng Bân đã cùng trợ lý tới đây.

Khi anh ta vừa bước tới liền nhìn thấy rượu đỏ trên người Thẩm Lãng, còn bị bao vây bởi một nhóm bảo vệ như vậy, Thượng Bân đột nhiên tức giận và hét vào mặt bọn họ.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Tổng giám đốc Thượng Bân… Chúng tôi đang kiểm tra danh tính của quý ông này!” Nhân viên bảo vệ bị dọa sợ đến mất mật, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Bảo vệ vừa mới dứt lời, nhìn thấy Thượng Bân đi tới Nhậm Phỉ Phỉ làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, vội vàng đi tới bên cạnh Thượng Bân, chỉ vào Thẩm Lãng đắc ý nói.

“Tổng giám đốc Thượng Bân, người này là một kẻ lừa đảo trà trộn vào đây. Cũng may là tôi phát hiện sớm, nếu không cũng không biết tên này sẽ gây ra chuyện gì ở đây nữa.”

Nhậm Phỉ Phỉ vừa nói chuyện vừa cố ý nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt khiêu khích, không có chút nào chú ý tới sắc mặt tái xanh của Thượng Bân đã có chút nổi giận.

Chát!

Đúng lúc này, Thượng Bân giơ tay tát một cái vào mặt Nhậm Phỉ Phỉ.

“Cô câm miệng lại ngay cho tôi!” Thượng Bân quát lên.

Nhậm Phỉ Phỉ ôm mặt vừa khó hiểu vừa kinh ngạc nhìn Thượng Bân.

“Thương... Anh Bân... Anh...” Nhậm Phỉ Phỉ bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Bân làm cho sợ hãi nói không lưu loát nổi.

Còn trợ lý của Thượng Bân thì trừng mắt nhìn Nhậm Phỉ Phỉ, sau đó nhìn về phía một vài nhân viên bảo vệ rồi nói: “Anh Thẩm Lãng là khách VIP duy nhất hôm nay chúng tôi mời đến. Mấy người còn ở đây để xác minh thân phận à. Mau cút hết cho tôi!”

Nghe xong mấy lời này, nhóm bảo vệ chết lặng.

Nhậm Phỉ Phỉ ở một bên như mới vừa nằm mơ xong, cô ta cho rằng Thẩm Lãng là kẻ lừa đảo đi vào, nhưng sự thật hiện trước mắt cô ta rằng Thẩm Lãng là khách VIP duy nhất mà Thượng Bân mời tới hôm nay!

“Bân, Tổng giám đốc Thượng Bân, tôi xin lỗi… Tôi không biết, đây là lỗi của tôi.” Nhân viên bảo vệ hoảng sợ cúi đầu nói.

Nhìn rượu đỏ còn dính trên quần áo Thẩm Lãng, Thượng Bân tức giận đến thở không ra hơi, đưa mắt quét qua một vòng rồi lạnh giọng hỏi.

“Là ai dám hất rượu đỏ lên người anh Thẩm Lãng?”

Lúc này, vài nhân viên bảo vệ nhìn nhau, may mắn là vừa rồi họ không có bất kỳ lời nói hay hành động quá đáng nào với Thẩm Lãng.

“Anh Bân, chúng tôi thực sự không có làm việc này...” Nhân viên bảo vệ giải thích.

Đột nhiên, Thượng Bân quay đầu lại nhìn Nhậm Phỉ Phỉ.

Lúc này Nhậm Phỉ Phỉ đã sợ đến hồn phi phách tán.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thượng Bân, Nhậm Phỉ Phỉ không quan tâm cô ta có mặc váy ngắn hay không, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thượng Bân, khóc lóc van xin.

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc Thượng Bân. Tôi thực sự... Tôi không biết rằng anh ấy là khách quý của anh. Rượu vang đỏ là do tôi không cẩn thận hất lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play