Thẩm Lãng nắm chặt nắm đấm, đi một bước đến trước mặt Phùng Băng.
Trong lúc đó, một số thuộc hạ của Phùng Băng đã ngay lập tức chặn ở trước mặt Phùng Băng.
"Ôi, muốn ra tay sao?" Phùng Băng khinh thường vừa cười vừa nói.
Lưu Hổ đã sợ tới mức cả thân đều toát mồ hôi lạnh. Nếu Thẩm Lãng thực sự ra tay ở đây, hôm nay hai người bọn họ sẽ rất khó sống sót mà đi ra ngoài. Chưa nói đến những người khác, chỉ riêng mấy tên võ sĩ trong hội quán võ thuật này của Phùng Băng thôi, bọn họ cũng không phải là những người thích ăn chay.
"Cậu chủ Thẩm, anh bình tĩnh một chút, nơi này không phải địa bàn của chúng ta, hơn nữa lúc này các võ sĩ còn đang ở đây." Lưu Hổ nhắc nhở Thẩm Lãng.
Một tiếng cậu chủ Thẩm này khiến cho vẻ mặt của Phùng Băng lập tức kinh ngạc. Cậu ta đứng lên, chỉ vào Thẩm Lãng rồi quay sang Lưu Hổ hỏi: "Anh Ngũ Lưu, anh vừa gọi cậu ta là cậu chủ gì cơ? Có phải não của anh bị hỏng rồi không? Cả cái Thành phố Giang Nam này, tôi cũng chưa từng nghe qua cậu chủ họ Thẩm bao giờ.”
"Đầu óc của anh cũng không tệ, tôi cảm thấy đầu của anh cũng sắp không giữ được nữa rồi. Cơ hội cuối cùng, thả Lý Mạc ra." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Mẹ nó, tôi sẽ cho cậu thành đồ chơi của chó. Mau đánh gãy chân và tay của cậu ra rồi ném ra bãi rác cho chó ăn đi." Phùng Băng nói một cách thiếu kiên nhẫn, sau đó anh ta chuẩn bị đi ra ngoài phòng làm việc.
Nhưng Phùng Băng còn chưa kịp đi tới cửa, cậu ta đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết rồi sau đó trận đánh nhau cũng đột nhiên dừng lại.
Đừng nói Phùng Băng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra mà ngay cả Lưu Hổ đứng ở một bên gần như vậy cũng không nhìn rõ động tác của Thẩm Lãng.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một số thuộc hạ của Phùng Băng đã nằm trên mặt đất, ngay cả sức để đánh tiếp cũng không có, bọn họ cứ như vậy mà trực tiếp ngất xỉu.
Phùng Băng tỏ ra khiếp sợ. Khi cậu ta vừa định kêu người nhưng chưa phát ra âm thanh âm thanh nào, cậu ta đã bị Thẩm Lãng nắm cổ rồi nâng lên.
"A…” Hai chân của Phùng Băng đã rời khỏi mặt đất. Cậu ta chỉ cảm thấy hô hấp của mình đang càng ngày càng khó khăn hơn, trong ánh mắt lại hiện lên sự bối rối chưa từng có.
"Đưa tôi đi gặp Lý Mạc, nếu không, ngày mai sẽ có người khác tới nhặt xác của cậu đấy." Thẩm Lãng lạnh lùng nói rồi lập tức buông cổ Phùng Băng ra.
"Khụ… Anh dám… Đánh tôi sao? Anh có biết ông chủ của tôi là ai không?" Phùng Băng vừa ôm cổ vừa liều mạng hít thở lại vừa nói.
Nói xong, Thẩm Lãng lại một cú mà giẫm lên ngực Phùng Băng.
"Tôi mặc kệ ông chủ của cậu là ai, nếu lúc này cậu không dẫn tôi đi gặp Lý Mạc thì sẽ không có ai có thể bảo vệ được mạng sống của cậu." Thẩm Lãng Từ từ trên cao nhìn xuống rồi nói với Phùng Băng.
"Tôi sẽ đi. Tôi dẫn cậu đi, nhưng cậu phải buông tôi ra trước đã." Phùng Băng cầu xin tha thứ.
"Đi thôi!"
Thẩm Lãng một tay nắm lấy cổ Phùng Băng, một bên để Phùng Băng dẫn đường ở phía trước.
Một hàng ba người đi ra khỏi phòng làm việc rồi đi xuống cầu thang.
Lúc này thuộc hạ của Phùng Băng đã chạy tới và vây quanh ba người.
"Tên nhóc kia, bây giờ cậu thả tôi ra thì cậu và anh Ngũ Lưu còn có cơ hội, nếu không hai người chắc chắn không khỏi đây được đâu." Phùng Băng nói bằng giọng uy hiếp.
Thẩm Lãng mạnh mẽ tăng sức lực ở tay, lần này Phùng Băng bị bóp đến mức thiếu suýt nữa ngất đi.
"Tôi nghĩ rằng có vẻ như cậu vẫn chưa nhìn ra tình hình. Bây giờ mạng sống của cậu đang nằm trong tay của tôi, nói nhiều hơn thì cũng đều là vô nghĩa.Tôi có thể giúp cậu đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ." Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Được rồi... Được rồi…”
Đi theo Phùng Băng, Thẩm Lãng và Lưu Hổ đến tầng hầm của hội quán võ thuật.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng khiến cho tất cả thuộc hạ của Phùng Băng lăn hết ra ngoài.
Tầng hầm là nơi huấn luyện các võ sĩ quyền Anh thường xuất hiện. Ngay khi bước vào, Thẩm Lãng lập tức nhìn thấy một cái lồng chó được đặt ở một bên.
Còn Lý Mạc đang bị trói bằng xích sắt với bộ dạng máu thịt be bét nằm bên trong.
"Chìa khóa." Thẩm Lãng nói với Phùng Băng.
"Trong túi... "
Sau khi cầm chìa khóa, Thẩm Lãng đẩy Phùng Băng đến chỗ Lưu Hổ. Dù sao Lưu Hổ vẫn là người liếm máu trên lưỡi dao, cho nên khống chế một Phùng Băng vẫn còn rất thoải mái.
Thấy lúc này Lưu Hổ là người đang nắm lấy cổ mình, áp lực của Phùng Băng lập tức nhỏ đi không ít, nói với Lưu Hổ: "Anh Ngũ, anh đừng để thằng nhóc mũi chưa vắt sạch kia hại chết. Bây giờ anh hãy thả tôi ra, tôi sẽ giải thích với ông chủ là chuyện này không có liên quan gì đến anh.”
Trong lòng Lưu Hổ không khỏi run lên, nhưng trước mắt Lưu Hổ cũng biết cho dù hôm nay anh ta có thả Phùng Băng ra thì đến cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể đổi lấy sự trả thù điên cuồng hơn của Vương Huy mà thôi.
Hơn nữa nếu Thẩm Lãng ngã xuống, Lưu Hổ còn có tư cách gì để có thể ngồi vững vị trí chủ quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy của Thành phố Giang Nam này.
Ba!
Lưu Hổ tát lên mặt Phùng Băng một cái rồi mắng: "Anh cho rằng ông đây thật sự sợ Vương Huy sao? Còn nói nhảm với tôi một câu nữa, tôi sẽ lập tức giết chết anh.”
Phùng Băng bị đánh mà chỉ biết ôm mặt trầm mặc không nói. Cậu ta biết rằng nếu mình còn tiếp tục nói nữa thì cũng chỉ bị ăn đánh mà thôi.
"Thế nào?" Thẩm Lãng đi tới bên cạnh Lý Mạc rồi hỏi.
Lý Mạc dùng sức ngẩng đầu, cố gắng mở mắt nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt nghi hoặc: "Sao cậu lại tới đây?"
"Không phải anh nói nếu tôi không có thuốc lá thì cứ đến chỗ anh lấy sao? Lợi ích lớn như vậy, sao tôi có thể không chiếm được chứ?" Thẩm Lãng cười nói.
Lý Mạc cười rất khó coi, khóe miệng của anh ấy nứt nẻ chảy ra máu tươi, nói: "Tiểu Thẩm à, cậu mau đi đi, đám người này cậu không đắc tội nổi đâu, tôi cũng không muốn liên lụy đến cậu. Phùng Băng cũng không phải là người mà cậu có thể chọc vào."
"Con người tôi ấy à, thứ mà tôi không sợ nhất chính là bị liên lụy. Đặc biệt là bạn bè, nếu anh đã coi tôi như một người bạn thì sau này đừng nói như vậy nữa. Cái suy nghĩ không cứu không phải là phong cách của Thẩm Lãng tôi." Thẩm Lãng nâng Lý Mạc lên.
truyện kiếm hiệp hayLý Mạc lúc này mới nhìn thấy cảnh Phùng Băng đã bị khống chế. Khi nghĩ đến vợ và con trai mình, ánh mắt của Lý Mạc lập tức toát ra một cơn giận dữ.
Lý Mạc cố gắng nâng một thân toàn máu tươi lên rồi run rẩy đi đến bên cạnh Phùng Băng, hỏi: "Phùng Băng, vợ và con trai tôi đâu?"
Phùng Băng bị Lưu Hổ giữ không thể nhúc nhích, cậu ta chỉ phẫn hận nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, cắn răng nói: "Đều đã chết hết rồi. Vợ của anh muốn mang con trai anh chạy trốn, cho nên đã bị người của tôi đâm chết."
Ong ong!
Nổi trận lôi đình!
Có một cơn đau đớn đang điên cuồng tràn ngập trong lòng Lý Mạc.
Lý Mạc giận dữ nắm lấy mái tóc của Phùng Băng, không ngừng dùng tay đánh, miệng gào thét: "Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày. Mày dám lừa gạt tao, mày mau nói xem bọn họ đang ở đâu, ở đâu."
Lý Mạc một phần là vì động tác quá mạnh cho nên vết thương lại nứt ra và máu cũng vì thế chảy ra theo.
"Lý Mạc, trước hết anh hãy bình tĩnh lại đi đã." Thẩm Lãng nắm lấy tay Lý Mạc, một cú đá Phùng Băng ra.
Thẩm Lãng cũng không phải sợ Lý Mạc đánh chết Phùng Băng, mà là lo lắng Lý Mạc sẽ bị thương nặng. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ Lý Mạc sẽ bởi vì chảy máu quá nhiều mà chết trước.
Phùng Băng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Lãng: "Ông đây muốn giết chết cậu, không, muốn giết cả nhà cậu đến một người cũng không lưu lại."
Lý Mạc cố nén đau đớn, hít sâu vài hơi, nói với Thẩm Lãng: "Thả tôi ra."
Nhìn ánh mắt điên cuồng của Lý Mạc, Thẩm Lãng vẫn buông tay ra trước.
Đổi lại, nếu mà là anh, khi nghe đến việc cả nhà mình bị bắt thì thực tế, anh cũng không có cách nào để bình tĩnh lại, nói không chừng anh sẽ điên cuồng hơn rất nhiều so với Lý Mạc lúc này.
"Phùng Băng, tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, vợ và con trai tôi đâu?" Giọng nói của Lý Mạc vô cùng lạnh lẽo, toàn thân đều là máu thịt bê bết như người vừa mới bước ra từ địa ngục.
Phùng Băng nôn ra một ngụm máu, cậu ta vẫn giữ bộ dạng không biết sống chết như cũ.
Bởi vì cậu ta cho rằng, bất kể là Lý Mạc hay Thẩm Lãng hay anh Ngũ Lưu, tất cả căn bản không dám giết cậu ta. Bọn họ chắc chắn không thể trả được cái giá cho chuyện bọn họ giết cậu ta.