Cả quãng đường đi, không ai nói với ai câu gì.

Sau khi đến hội quán võ thuật dưới lòng đất của Vương Huy, Thẩm Lãng và Lưu Hổ bước ra khỏi xe.

"Cậu chủ Thẩm thiếu, hay là tôi gọi người tới đây trước. Một lúc sau, nếu có chuyện gì xảy ra, trước tiên chúng ta cũng sẽ an toàn hơn…” Lưu Hổ đứng ở một bên cúi người rồi nói, khí thế của anh ta không có đến một nửa so với bình thường.

Nhìn bộ dáng run rẩy lúc này của Lưu Hổ, trong lòng Thẩm Lãng thầm thở dài, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng để lại dấu vết gì. Tôi tự có tính toán, nếu cậu sợ thì bây giờ cậu có thể trở lại.”

Lưu Hổ nào dám đi, liên tục gật đầu nói: "Tôi cũng là lo lắng cho sự an toàn của cậu chủ mà thôi."

Lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Hổ một cái, Thẩm Lãng cũng không nói gì nữa, anh nhấc chân đi về phía hội quán võ thuật.

Hội quán võ thuật dưới lòng đất này vốn là một nơi kinh doanh không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng điều này lại có thể làm cho Vương Huy vui vẻ và sung sướng đến như vậy. Điều này chứng tỏ Vương Huy này cũng coi như có chút bản lĩnh, ít nhất so với những người đời thứ hai chỉ biết dựa vào gia đình rồi ngồi chờ chết thì có vẻ anh ta mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa Vương Huy còn biết dùng loại hình kinh doanh này để kiếm tiền, đồng thời, anh ta cũng phải duy trì khoảng cách và thiết lập mấy con rối làm lá chắn cho mình. Nhờ vậy anh ta có thể thoát thân bất cứ lúc nào. Vương Huy này cũng là một người có chút tư duy.

Lúc này bên trong hội quán võ thuật là cuộc sống sôi nổi. Tiếng la hét rồi lại là tiếng la hét cứ liên tiếp nối tiếp nhau.

Người dân đã ngồi chật kín ở bốn phía khán đài, dưới khán đài là một cái lồng sắt, nơi mà những võ sĩ đang tranh tài.

Phía trên lồng sắt là một màn hình điện tử khổng lồ hiển thị những thay đổi về tỷ lệ cược và đối đầu của các võ sĩ trong thời gian hiện tại.

Không thể không nói, nhìn chung hội quán võ thuật vẫn mang lại cho người khác cảm giác của một trận thi đấu võ thuật hợp pháp.

Sau khi Thẩm Lãng và Lưu Huy đi vào hội quán võ thuật đó và nhìn bốn phía một vòng, bọn họ cũng không nhìn thấy bóng dáng Vương Huy đâu.

Là một ông chủ, gần như mỗi ngày Vương Huy đều đến đây để xem các trận đấu nếu như ngày hôm đó không có việc gì quan trọng.

Đối với anh ta ngoài việc kiếm tiền ra thì việc xem các trận đấu này cũng chính là đang hưởng thụ sự kích thích.

Nhưng hôm nay, Vương Huy thế mà lại không đến đây.

"Cậu chủ Thẩm, xem ra hôm nay Vương Huy không tới đây, rất có thể là bởi vì Lý Mạc." Thấy Vương Huy không có ở đây, nỗi lo lắng trong lòng Lưu Hổ mới được buông xuống.

"Ồ?" Thẩm Lãng nhíu mày, nói: "Hôm nay anh ta có đến hay không thì chúng ta vẫn phải đi tìm Lý Mạc."

Nói xong, Thẩm Lãng đứng dậy đi về phía tầng hai, Lưu Hổ cũng đứng dậy đi theo.

Giống như các quán bar, tầng hai chính là nơi làm việc của hội quán võ thuật này. Ngoài ra, trên này còn có một số phòng VIP được thiết lập để một số khách hàng lớn sử dụng, vì vậy tầng hai sẽ không bị người khác chặn lại.

Nhưng muốn vào khu vực phòng làm việc thì lại không hề dễ dàng như vậy. Lúc này, có hai tên côn đồ đang ở giữa hành lang, ngăn cách giữa phòng VIP và khu vực có phòng làm việc.

Khi bọn họ thấy hai người Thẩm Lãng đi tới, hai tên côn đồ lập tức cảnh giác hơn.

"Dừng lại, nơi này không cho phép người ngoài vào bên trong."

"Anh Ngũ của chúng tôi muốn gặp ông chủ của các người." Thẩm Lãng trực tiếp gọi tên Lưu Hổ ra, chỉ là muốn tránh bới chút phiền toái.

Anh Ngũ?

Anh Ngũ Lưu?

Mấy tên côn đồ chợt sửng sốt mà vội vàng nghiêng đầu sang nhìn. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Lưu Hổ đang đứng ở phía sau Thẩm Lãng.

"Thật sự là anh Ngũ rồi, hoan nghênh! Nhưng hôm nay ông chủ không tới, hay là anh Ngũ để hôm khác quay lại, có được không?" Mấy tên côn đồ cũng đã từng nghe qua về tiếng tăm của Lưu Hổ, cho nên lúc này bọn họ cũng không dùng bộ dạng hung ác như vừa rồi để nhìn hai người.

"A..." Lưu Hổ có chút xấu hổ, không biết rốt cuộc là Thẩm Lãng đang muốn làm gì cho nên anh ta chỉ đành phải hỏi: "Vậy hiện tại chủ của hội quán võ thuật này là ai?”

Bọn côn đồ ngược lại không có chút đề phòng nào với Lưu Hổ mà lập tức nói: "Ông chủ hiện tại của hội quán võ thuật chúng tôi Phùng Băng, anh Phùng, anh có muốn tôi đi thông báo một tiếng không?"

Phùng Băng này trước đây là một thuộc hạ dưới trướng Vương Huy, đã đi theo Vương Huy nhiều năm.

"Được rồi, vậy thì cậu đi thông báo, chỉ cần nói… Chỉ cần nói anh Ngũ Lưu tôi đây muốn gặp anh ta là được." Lưu Hổ nói.

"Được rồi… Anh Ngũ hãy chờ ở đây một lát.” Nói xong, tên côn đồ lập tức xoay người đi về phía phòng làm việc.

Chỉ một lúc sau, hắn ta đã chạy ra và nói: "Anh Phùng mời hai vị vào."

Phùng Băng là thuộc hạ của Vương Huy, dựa theo thứ tự mà nói, Phùng Băng phải tự mình ra nghênh đón Lưu Hổ.

Nhưng bây giờ ở địa bàn của người ta, mặc dù trong lòng Lưu Hổ tức giận, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra một tia không vui.

Khi Phùng Băng nhìn thấy Lưu Hổ và Thẩm Lãng đi vào thì cậu ta mới lười biếng đứng lên từ cái ghế ông chủ, cười cười nói: "Tôi còn tưởng anh Ngũ nào, thì ra là anh Ngũ Lưu. Anh chiếu cố đến chỗ này sao lại không báo cho tôi biết trước một tiếng để tôi bảo mấy người anh em chuẩn bị cho anh trước.”

Ý tứ trong lời nói này của Phùng Băng rõ ràng, cậu ta căn bản là không có để anh Ngũ Lưu vào trong mắt.

Lưu Hổ không dám nói chuyện, bởi vì đây là địa bàn của Phùng Băng, nếu như chọc giận Phùng Bân, anh ta nhất định sẽ gặp phiền toái.

Thẩm Lãng đứng ở một bên nhìn thấy dáng vẻ lúc này Lưu Hổ. Với tư cách là một nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm mà anh ta để cho một tên đi sau mình cứ giễu cợt như vậy mà lại không dám lên tiếng, nhất thời trong lòng anh cảm thấy có chút thất vọng đối với Lưu Hổ. Với sự can đảm này của Lưu Hổ, tương lai sao có thể làm nên chuyện lớn được chứ?

"Ôi, sao tôi lại chưa từng gặp qua người anh em này thế? Anh Ngũ mới thu nhận thêm người anh em này sao? Gần đây tôi cũng đang thiếu người, nhìn dáng dấp của người anh em này cũng khá tuấn tú lại lịch sự, hay là cậu tới đây làm đi, tôi cam đoan là sẽ cho cậu nhiều đãi ngộ tốt hơn anh Ngũ, được không?” Phùng Băng nhìn Thẩm Lãng nói.

Thọc gậy bánh xe ở ngay trước mặt Lưu Hổ, hôm nay Phùng Băng này cũng không có ý định để lại cho Lưu Hổ chút mặt mũi nào.

"Ha ha, tôi đúng không phải là người anh em nào của của Lưu Hổ, nhưng ngược lại tôi cảm thấy nếu anh muốn làm thuộc hạ của tôi, ngược lại tôi sẽ phải cân nhắc xem xét một chút." Thẩm Lãng nói.

“Ai nha, mẹ kiếp, anh Ngũ anh và người thuộc hạ này cũng hay hát thế nào mà hiện tại người thuộc hạ này lại cưỡi lên đầu ông chủ của mình rồi? Nếu anh quản lý không tốt thì tôi có thể giúp anh giáo dụng lại cậu ta.”

"Đủ rồi, Phùng Băng, anh đừng có khinh người quá đáng." Lưu Hổ lạnh lùng nói.

Lưu Hổ biết, hiện tại nếu anh ta còn không mở miệng, hôm nay cho dù còn anh ta sống trở về thì Thẩm Lãng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Khi thấy sắc mặt Lưu Hổ lạnh xuống, Phùng Băng cũng bớt phóng túng đi một chút rồi khinh thường vừa cười vừa nói: "Ha ha, tôi chỉ đùa giỡn một chút mà anh Ngũ đã tức giận như vậy rồi. Anh nói đi, hôm nay anh đến tìm tôi là có chuyện gì? Nể mặt anh, Phùng Băng tôi vẫn sẽ vui vẻ giúp đỡ."

"Có phải các người đã bắt Lý Mạc không?" Thẩm Lãng cũng lười nói nhảm với Phùng Băng, cho nên anh đã trực tiếp mở miệng hỏi.

Nghe được lời này, sắc mặt của Phùng Băng lập tức trầm xuống, không vui nói: "Thằng nhóc kia, cậu là cái thá gì chứ? Tôi có cần phải nói với cậu về những chuyện này không? Có tin là hôm nay tôi sẽ bắt cậu nói rõ ở đây không?”

"Tôi chỉ muốn biết, có phải mấy người đã bắt cóc Lý Mạc rồi, đúng không?" Thẩm Lãng nói.

Phùng Băng khinh miệt nhìn Thẩm Lãng một cái rồi nói một cách khinh thường: "Nếu tôi nói cho cậu biết Lý Mạc đang ở đây với tôi thì cậu có thể làm gì được chứ? Cậu cho rằng anh Ngũ Lưu có thể cứu được anh ta hay là một con thỏ trắng như cậu có thể cứu được anh ta sao? Tôi cho cậu một cơ hội có thể nhanh chóng lăn ra khỏi đây, nếu không hôm nay không ai có thể bảo vệ được cậu đâu."

Lúc này, Lưu Hổ đã sợ tới mức toát có chút mồ hôi lạnh, nhưng Thẩm Lãng vẫn như cũ mà nói với một giọng không nóng không lạnh: "Gọi điện thoại cho Vương Huy, bảo anh ta nói một điều kiện để thả Lý Mạc."

Phùng Băng đã không thể nhịn được nữa, bật cười một tiếng rồi nói: "Cậu cảm thấy Phùng Băng tôi thiếu tiền, hay là ông chủ Vương Huy của tôi thiếu tiền? Tôi nói cho cậu biết, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như là nể mặt anh Ngũ Lưu mà không tính toán với cậu. Còn việc gặp ông chủ của tôi, cậu nghĩ cậu có đủ tư cách sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play