Không thể nghi ngờ, khi Thẩm Lãng bảo họ lên cùng nhau thì trong lòng các chuyên gia và giáo sư hết sức kinh hãi.
Họ không thể ngờ một người trẻ tuổi thế hệ sau có thể nói ra lời như vậy.
"Thằng nhóc, cậu đây là muốn lên trời chắc. Chỉ mình Phó Viện trưởng Chi Danh đã có thể ấn cậu xuống đất mà đạp rồi. Cậu còn muốn lên chung mâm với bậc thế hệ trước như bọn tôi?"
"Quả đúng là nói khoác không biết ngượng. Thằng nhóc này điên rồi, chắc nó không biết lên chung mâm với chúng ta là thế nào đâu."
"Ngay cả học sinh có thành tích tốt nhất trong lứa bọn tôi còn chẳng điên rồ như cậu. Quá không biết xấu hổ!"
Quan Chi Danh phẫn nộ chỉ vào Thẩm Lãng, tức đến run cả người.
"Dốt nát mà ngông cuồng! Khoác lác chỉ tổ sướng cái miệng. Tôi khuyên cậu nên rút ngay lại lời vừa nói!"
Thế nhưng Thẩm Lãng lại bình tĩnh nói: "Rút lại? Tại sao tôi phải rút lại? Tôi tự nguyện khiêu chiến mấy người các ông, các ông lên hết một lượt thì có gì mà không được?"
Về mặt y thuật, Thẩm Lãng thật sự chưa từng sợ ai.
Đừng nói là các giáo sư ngành y tại Viện y học Đại học Nam Phong, dù có thêm mấy bậc thầy y học cấp quốc gia tại Giang Nam, Thẩm Lãng cũng không sợ.
Quan Chi Danh càng tức giận hơn, ông ta trầm giọng quát: "Cậu điên rồi! Cậu điên thật rồi!"
Thấy cả nhóm đồng nghiệp tức giận đến trắng nhợt cả mặt, giáo sư Tào Côn bèn đứng ra nói: "Thằng nhóc, cậu biết ban nãy mình vừa nói gì không? Dù có là tôi cũng chưa dám nói chỉ với sức của một mình mình có thể khiêu chiến tất cả các giáo sư ở đây. Hơn nữa y thuật của tôi và lão Chi Danh không phân cao thấp. Tôi đấu với ông ấy cũng chưa thể chiếm ưu thế. Cậu lấy can đảm từ đâu?"
Giáo sư Tào Côn rất muốn hiểu chi tiết thêm về Thẩm Lãng nên mới đồng ý mở một trận đấu. Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của ông ta là Thẩm Lãng lại nói muốn lấy sức của bản thân đấu với tất cả các giáo sư ở hiện trường.
Ngay cả người Viện trưởng của Viện y học đại học Nam Phong ông ta cũng cảm thấy hết sức khiếp sợ.
Người dám nói loại lời nói này một là rất trâu bò, hai là kẻ điên!
"Bởi vậy, ông không phải là tôi." Thẩm Lãng cười cười, nói.
Ồ ồ…
Mọi người trong hội trường đều ồ lên.
Ý của Thẩm Lãng đã rất rõ ràng.
"Cậu dám nói Giáo sư Tào Côn không bằng cậu?"
"Viện trưởng Tào Côn làm nghề y năm mươi năm, ăn muối nhiều hơn cơm cậu từng ăn."
"Cậu nghi ngờ y thuật của Viện trưởng Tào Côn? Hay là nói y thuật của viện trưởng Tào Côn thua cậu?"
Tào Côn cũng không ngờ Thẩm Lãng lại lần nữa thốt ra lời làm người ta kinh ngạc.
Giáo sư Tào Côn cảm thấy dù Thẩm Lãng xuất thân từ thế gia y học lớn nhưng sẽ không dám nói như vậy. Đến cùng là ai cho cậu ta dũng khí hả?
Thẩm Lãng bình tĩnh đối mặt với sự nghi ngờ từ mọi người, tiếp tục đáp trả: "Tôi chưa từng nói y thuật của tôi chắc chắn cao hơn Giáo sư Tào Côn là vì chưa từng thi đấu, nhưng tôi có thể làm được, Giáo sư Tào Côn lại không chắc."
"Cậu và bọn tôi cũng chưa từng chân chính thi đấu lần nào, sao lại dám nói sức của bản thân cậu có thể khiêu chiến đám người bọn tôi?"
Có người lớn tiếng đặt ra nghi vấn.
Thẩm Lãng lại cười.
"Các người thì không cần đấu tôi vẫn có thể nhìn ra rằng các người vốn không phải là đối thủ của tôi, có hợp sức cũng không tạo thành uy hiếp với tôi." Thẩm Lãng nói thẳng, cậu không kiêng kị nhiều.
Đây đều là lời nói thật, Thẩm Lãng thật sự không cần thử cũng có thể nhìn ra thực lực của mấy giáo sư này. Ngay cả phương pháp đốt hương cũng chẳng hiểu thì Thẩm Lãng thật sự không đặt họ vào mắt.
Thế lời này kéo đến rất nhiều cừu hận.
Thẩm Lãng vừa dứt lời đã khiến các vị giáo sư rất không hài lòng.
Họ thậm chí có cả suy nghĩ muốn lột sống Thẩm Lãng. Họ cho rằng đây là sự sỉ nhục và không tôn trọng lớn nhất!
"Thằng nhóc cậu thật dám nói, đang xem thường người đi trước như bọn tôi sao!"
"Giáo sư Tào Côn, tôi đề nghị tống cổ cậu ta ra ngoài. Cậu ta là một đứa ngông cuồng, bảo cậu ta cút đi!"
"Không tôn trọng người đi trước là loại người trơ tráo lớn nhất! Học trò tôi ngày nào cũng ân cần hỏi han, cung kính với tôi. Không tôn sư trọng đạo, tương lai chắc chắn sẽ không có thành tựu lớn lao gì!"
"Quá vô lễ. Cậu ta còn không đặt các giáo sư dày dặn kinh nghiệm như chúng tôi vào mắt chứ. Hoàn toàn xem thường chúng tôi!"
Lúc này, Tào Côn và Quan Chi Danh liếc nhau, hai người giao lưu ngắn ngủi bằng ánh mắt.
Quan Chi Danh muốn để Tào Côn ra mặt kìm Thẩm Lãng lại.
Tào Côn ngầm hiểu ra ngay. Dù sao cũng là đồng nghiệp lâu năm, hai người quản lý việc lớn nhỏ tại Viện y học đại học Nam Phong đã được hai mươi năm, độ ăn ý rất cao.
Nhưng Tào Côn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Lãng đã nói thêm: "Đúng vậy. Nói thật tôi rất xem thường các người. Tôn sư trọng đạo là đúng, nhưng vấn đề là các ông không phải thầy của tôi. Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau. Nếu các người không tôn trọng tôi, vậy tôi cần gì phải tôn trọng các người."
Những lời này là lời đáp trả với các giáo sư.
Sao Thẩm Lãng không biết "tôn sư trọng đạo" chứ, chỉ là ở đây làm gì có ai xứng làm thầy anh?
Không có!
Một người cũng không!
Ngay cả Giáo sư Tào Côn cũng không đủ tư cách!
Khi Tào Côn nghe thấy lời giải thích của Thẩm Lãng, cũng không còn ý nghĩ muốn kìm anh lại.
Thậm chí ông ta còn đột nhiên muốn ủng hộ ý tưởng của Thẩm Lãng, có cảm giác làm theo lời cậu ta nói cũng không sao.
Quả thật, giới y học chú trọng tôn sư trọng đạo, nhưng không phải làm trâu làm ngựa cho thầy.
Thầy là người truyền nghề và giải đáp thắc mắc.
Nhưng không phải bạn cứ là một người thầy, một giáo sư thì bạn được quyền yêu cầu tất cả mọi người phải tôn kính bạn.
Đầu tiên, bạn cần phải có thực lực để người ta tin phục.
Đừng mang cái danh hiệu "giáo sư lão làng", "chuyên gia lão làng" ra dạy người khác cách nói chuyện và hành xử, mà bản thân lại cậy già lên mặt, quen dùng thân phận đè người.
Trước mặt học sinh của mình, ông là thầy. Nhưng ở trước mặt người khác, ông chỉ là một ông cụ thôi.
Dựa theo bối phận, Thẩm Lãng có khi còn là ông cố nội của các giáo sư nữa.
Quan Chi Danh không nhịn nổi nữa, nháy mắt với Tào Côn vài cái.
Tào Côn hiểu rõ ý của Quan Chi Danh nhưng lại lắc đầu.
Quan Chi Danh nhìn sang Thẩm Lãng, ngữ điệu thêm phần lạnh lẽo.
"Thằng nhóc, chính cậu nói đấy nhé. Thứ hai tuần sau, một mình cậu khiêu chiến với tất cả các giáo sư trừ Giáo sư Tào Côn!"
Quan Chi Danh không nhịn được. Lửa giận của ông ta rất lớn, nhất định phải nghiền ép Thẩm Lãng hoàn toàn để xả giận.
"Đương nhiên." Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Một người và một đám người, thật ra đối với Thẩm Lãng thì chẳng có gì khác nhau.
Ngoại trừ Giáo sư Tào Côn ra, Thẩm Lãng hiểu rất rõ về các giáo sư và chuyên gia ngồi ở đây.
Viện y học đại học Nam Phong tất nhiên là mạnh, nhưng đừng quên hiện Thẩm Lãng đang là truyền nhân của Thần y.
Dù đám chuyên gia này có mạnh bao nhiêu, trước mặt Thẩm Lãng cũng sẽ lộ ra khuyết điểm.
Hội nghị giao lưu học thuật hôm nay, đến tận bây giờ mới kết thúc.
Vốn dĩ, hội nghị giao lưu học thuật này hơi chạy theo hình thức, nếu Thẩm Lãng không xuất hiện thì chắc chắn sẽ rất nhàm chán.
Qua lần này, Tào Côn cũng nhận thấy sâu sắc rằng viện y học của họ hẳn nên đẩy nhanh tốc độ chiêu mộ người tài.
Tuy viện y học có một nhóm chuyên gia lão làng, giáo sư lão làng dày dặn kinh nghiệm nhưng nhóm người này chỉ trội lý thuyết, thực tiễn lại chẳng ra sao.
Hơn nữa Tào Côn vẫn luôn muốn tìm một thiên tài thật sự giỏi giang.
"Viện y học đại học Nam Phong của mình đã đến lúc cần phải thay máu rồi. Thứ hai tuần sau, mong rằng cậu ta có thể khiến mình sáng mắt. Ngạo mạn cũng phải có vốn liếng. Hy vọng mình không nhìn sai người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT