Mọi người đều có vẻ mặt ngạc nhiên.

Lời nói của Thẩm Lãng chắc chắn đều đã khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Ý nghĩa của lời này chính là Thẩm Lãng không muốn vào Viện y học đại học Nam Phong.

"Thằng nhãi, cậu có ý gì? Chê Viện y học đại học Nam Phong của chúng tôi nhỏ bé sao? Trước tiên cậu phải xem cậu có tư cách đó không đã!"

"Cậu cũng quá đề cao mình đi, cậu cho rằng cậu là ai? Cậu muốn vào đại học Nam Phong nhưng mà là không vào được."

"Đúng là nằm mơ, loại người tốt nghiệp đại học hạng ba như cậu thì làm sao có thể vào được đại học hạng nhất, càng không có khả năng vào viện y học."

Thẩm Lãng nhìn đám giáo sư, bình tĩnh đáp lại: "Không phải là tôi không có tư cách, mà là tôi không thèm, trừ khi đại học Nam Phong mời tôi đi làm giáo sư."

Dựa vào thực lực của Thẩm Lãng thì đi dạy học là chuyện dư sức, đương nhiên cũng phải xem anh có thời gian hay không, anh cũng không phải là một người rảnh rỗi, lịch trình trong một ngày được sắp xếp kín mít, trừ khi có việc gì cần thiết thì anh mới làm.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Lãng nói xong khiến cho các chuyên gia và giáo sư ở đây hoàn toàn tức giận.

"Thật ngông cuồng! Thằng nhóc này quả thật rất ngông cuồng!"

"Cậu tự xem lại mình đi, cậu có biết rằng để vào được đại học Nam Phong khó như thế nào không? Chỉ dựa vào việc cậu tốt nghiệp đại học Bình An mà cũng muốn tiến vào đại học Nam Phong sao?"

"Ha ha ha, cười chết tôi, ha ha quá mắc cười, thằng nhãi này lấy can đảm ở đâu ra vậy…"

"Đúng là sỉ nhục! Sỉ nhục của ngành y học! Không có một tý tài năng thật sự nào mà chỉ toàn là chiêu trò lừa dối người khác!"

"Lời nói điên rồ! Đại học Nam Phong vĩnh viễn sẽ không thuê người như cậu vì cậu không có đủ tư cách!"

"Đúng là thằng nhóc ngu dốt có mong muốn điên rồ, không biết trời cao đất rộng là gì!"

Câu nói của Thẩm Lãng khiến các chuyên gia và giáo sư cực kỳ khó chịu, bọn họ tức giận nói Thẩm Lãng kiêu căng ngạo mạn, hận không thể xé nát Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cười nhìn đám giáo sư tức giận đến mức dậm chân, trong lòng thong dong bình tĩnh.

Điên rồ sao? Thân là truyền nhân của Phái Thần Y, là thần y hiện đại, ở phương diện y học, đừng nói là đạt đến trình độ siêu phàm mà anh còn đã đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực này rồi.

Đám lão già này muốn chất vấn anh thì đầu tiên phải là truyền nhân của y học cổ đại đã, thật ra cho dù là truyền nhân của y học cổ đại cũng không có tư cách chất vấn anh.

Giờ phút này khí phách của Thẩm Lãng cao ngút trời, đối diện với đám giáo sư nói: "Tôi điên rồ, nhưng tôi có tư cách để điên rồ, nếu có ai không phục thì có thể tỷ thí với tôi, bất cứ ai tôi cũng không từ chối!"

Năm đó, mấy hiệu thuốc lớn lâu đời của nước Hoa Hạ tổ chức thành một nhóm đi thách đấu Phái Thần Y, nữ thần y Triệu Linh Xu là sư phụ của anh, để cho Thẩm Lãng xuất chiến ở Liên Tâm đường.

Lúc đó Thẩm Lãng chỉ mới mười bảy tuổi, chưa trưởng thành nhưng một mình đã chống lại mấy vị ở hiệu thuốc lớn lâu đời của Hoa Hạ.

Không chỉ không bị thua mà còn khiến cho mấy lão bậc thầy về y học mắc cỡ không dám đến hiệu thuốc ba tháng.

Bởi vì mấy vị bậc thầy về y học cổ truyền này dù là thi bắt mạch hay là kê đơn thuốc, sắc thuốc với anh đều thua trận thảm hại.

Dù sao lúc đó Thẩm Lãng chỉ mới mười bảy tuổi, mấy lão bậc thầy về y học cổ truyền này mà lại thua một thằng nhóc tuổi vị thành niên thì đúng là quá mất mặt.

Mà cũng chính vì vậy, sư phụ Triệu Linh Xu của anh chính thức truyền lại vị trí thần y của Liên Tâm đường cho Thẩm Lãng.

Giờ phút này, những giáo sư ở đây so với mấy lão bậc thầy về y học cổ truyền kia chính là cách xa một trời một vực, vậy thì làm sao có thể so sánh với Thẩm Lãng, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Sau khi Thẩm Lãng khiêu chiến những vị giáo sư này, nguyên một đám đều trong trạng thái kích động.

"Tỷ thí thì tỷ thí! Tôi sẽ khiến cho cậu thua tâm phục khẩu phục, trở thành bóng ma của cậu suốt kiếp bác sĩ này!"

"Đúng là không biết tự lượng sức mình, cậu mà cũng dám so tài với mấy lão tiền bối này sao?"

"Tôi đã ba mươi tuổi rồi, không lẽ không thể so với cậu được sao?"

"Bây giờ so tài ngay, nếu như tôi thua thì tôi sẽ tự động rời khỏi đại học Nam Phong!"

Những vị giáo sư này cực kỳ kích động, hận không thể xông lên phân thắng thua với Thẩm Lãng ngay lập tức, sau đó sẽ hoàn toàn nghiền ép Thẩm Lãng.

Nhưng mà có một số giáo sư phản đối.

"Không được! Hôm nay là ngày tổ chức hội giao lưu học thuật, nếu muốn tỷ thí thì để hôm khác đi!"

"Cậu ấy còn trẻ tuổi, mấy người cũng muốn bắt nạt cậu ấy sao?"

"Đúng vậy, một người trẻ tuổi mới vào nghề căn bản không có tư cách thi đấu với chúng ta…"

"Nếu muốn so tài thì cũng được, nhưng không phải lúc này, nếu thi ai sắc thuốc tốt hơn thì bây giờ lại không có thuốc…"

"Nếu không thì hẹn một thời điểm, tiếp tục để cho thằng nhóc này kiêu ngạo cũng không được, nhất định phải giết chết uy phong của cậu ta, chúng ta hãy chọn một thời điểm cho cuộc thi đấu."

Cũng đúng lúc này, giáo sư Tào Côn mở miệng nói: "Hôm nay không phù hợp, không thì dời sang thứ hai, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy các bác sĩ thi đấu với nhau."

Thời đại bây giờ, loại chuyện này xảy ra rất ít, nhưng vài chục năm trước, bác sĩ thời đó thường sử dụng phương pháp tỷ thí này để học hỏi lẫn nhau, đây cũng là một mánh khóe để tạo danh tiếng.

Mà loại trận đấu này, xem một lúc lại biết thêm nhiều thứ.

Giáo sư Tào Côn cũng muốn mở mang kiến thức một chút, muốn thử xem tài năng thật sự về phương diện y học của Thẩm Lãng nông cạn ra sao. Mà thông qua phương thức này lại vô cùng hiệu quả.

"Tôi đồng ý, vậy hẹn thứ hai đi." Lúc này có người nói theo.

Những người khác cũng nhanh chóng đồng ý với quyết định của giáo sư Tào Côn.

Sau đó, Tào Côn nhìn Thẩm Lãng hỏi: "Cậu thấy thế nào? Nếu như thứ hai cậu rảnh thì đi một chuyến tới đại học Nam Phong."

Thẩm Lãng cũng nhìn Tào Côn, gật đầu nhẹ nhàng nói: "Được, không thành vấn đề, nhưng mà các vị phải chuẩn bị thật tốt tất cả các dụng cụ chữa bệnh."

"Đương nhiên rồi, thiết bị dạy học của Viện y học đại học Nam Phong rất đầy đủ, việc này cậu không cần phải lo." Tào Côn gật đầu nói.

Ngay sau đó, Tào Côn nói với các vị giáo sư: "Nếu như đã hẹn được thời gian thì ai tình nguyện thi đấu với cậu ấy?"

Rất nhanh có mấy vị giáo sư ào ào giơ tay, tỏ vẻ tình nguyện cho cái thằng nhãi cuồng vọng là Thẩm Lãng này “ngã ngựa”.

"Tôi đi, ai cũng đừng hòng giành với tôi, tôi là Triệu Dương làm nghề y đã được ba mươi năm, trị cho vô số người bệnh, chắc chắn có thể khiến cho thằng nhóc này bái phục!"

"Để tôi thi đấu, tôi giỏi hơn, khi thi đấu nhất định có thể nghiền ép cậu ta."

"Bàn về tài năng, thử hỏi xem ai có thể vượt qua được Lý Dương này? Bất kể là bắt mạch, sắc thuốc hay là kê đơn thuốc thì có ai giỏi hơn tôi chứ?"

"Sao giết gà lại dùng dao mổ trâu vậy các anh trai, các anh cứ nghỉ ngơi đi, hãy để Chu Thắng em đối phó với thằng nhóc này!"

Các vị giáo sư đều đề cử chính bản thân thi đấu với Thẩm Lãng, muốn trị người trẻ tuổi cuồng vọng là Thẩm Lãng.

Mà giờ phút này Quan Chi Danh, người mà có địa vị gần với giáo sư Tào Côn cũng lên tiếng: "Các vị, với tư cách là Phó viện trưởng của Viện y học đại học Nam Phong, giáo sư Đông y, năm mươi năm ngồi ở hiệu thuốc Đông y lâu đời khám bệnh, lẽ ra tôi nên là người dạy dỗ thế hệ trẻ này, không thì lông mày của cậu ấy sẽ nhếch cao lên trên trời, cứ quyết định như vậy đi, các vị có ý kiến gì không?"

Quan Chi Danh hỏi một câu cho có lệ vậy thôi chứ thật ra ông ta biết những giáo sư khác sẽ không tranh giành với ông ta, dù sao ông ta cũng là Phó viện trưởng, lai lịch lại thâm sâu, có thể nói rằng không ai dám tranh đoạt với ông ta.

"Ha ha, xem ra các vị cũng không có ý kiến gì." Quan Chi Danh vui vẻ cười nói.

Loại tỷ thí kiểu này, giáo sư Tào Côn sẽ không tự hạ mình để đi thi đấu, ông ta là Viện trưởng của Viện y học đại học Nam Phong, nếu thắng cũng không được nhiều vẻ vang, ngược lại thua thì sẽ càng mất mặt.

Đương nhiên trong mắt mọi người, giáo sư Tào Côn không thể nào thua được, dù sao cũng là “Định Hải Thần Châm” của Viện y học bọn họ.

Nếu như nói Tào Côn là một nguyên soái thì Quan Chi Danh chính là tướng quân mạnh nhất ở dưới trướng Tào Côn.

Hơn nữa tính cách của Quan Chi Danh thích hợp với việc bộc lộ tài năng.

Trái lại, Tào Côn gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, vững như núi Thái Sơn thì thích hợp toạ trấn ở hậu phương hơn.

Tào Côn liếc nhìn Quan Chi Danh, nhẹ nhàng gật đầu, trong mấy giây ngắn ngủi hai người đã trao đổi vài ánh mắt với nhau.

Động tác gật đầu của Tào Côn đã chỉ rõ rằng ông ta ủng hộ Quan Chi Danh làm như vậy.

Thật ra Tào Côn chính là lo lắng những người khác đang quyết đấu với Thẩm Lãng sẽ xảy ra chuyện lật lọng.

Ông ta nghi ngờ Thẩm Lãng là xuất thân từ gia tộc y học lớn, lo lắng này cũng không phải dư thừa.

Mà trừ ông ta ra thì y thuật của Quan Chi Danh là cao nhất trong đám giáo sư của đại học Nam Phong.

Nhưng mà đúng lúc này, Thẩm Lãng cười một cách lạnh lùng: "Khách sáo làm gì, các vị cùng lên đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play