Khi Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn cùng nhau xuất hiện thì lần nữa chấn động đám người vây xem.
Ba đầu to lớn tề tựu, đây là muốn kiếm chuyện.
Nhạc Sâm xoay người lại nhìn, đối mặt Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn thì trong nháy mắt dường như thấp hơn một đầu.
Tuy nói Nhạc Sâm bây giờ tổng giám đốc giải trí Hóa Điệp, nhưng so sánh hai người trước mặt này thì vẫn chênh lệch không thể đuổi kịp.
Cô Từ Tử Đằng là người được ông chủ tập đoàn Phi Vũ coi trọng, hơn nữa làm việc nhiều năm, cũng vững vàng ngồi ở trên vị trí tổng giám đốc truyền thông của Giải trí Tử Đằng.
Mà họ Nhạc anh ta mới nhậm chức, thời gian chưa tới một tuần, so lý lịch của anh ta còn kém xa với Từ Tử Đằng.
Về phần Tống Nghiễn, vậy thì càng không so được, anh ta là cậu chủ nhà họ Tống, người thừa kế chân chính của tập đoàn Tống thị tương lai. Vân Thành hiện nay, ngoài tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tề thị, vậy thì phải tính tới tập đoàn Tống thị, thân phận cậu chủ tập đoàn Tống thị đủ để giết chết Nhạc Sâm anh ta trong một giây.
“Ha ha, tổng giám đốc Tử Đằng, lâu rồi không gặp, cậu chủ Tống Nghiễn, lâu rồi không gặp.”
Nhạc Sâm chào hỏi Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn.
Mặc dù là người cạnh tranh với nhau nhưng ba nhà khủng bố này gặp mặt, khác khí bề ngoài vẫn có, nhưng riêng bản thân ngầm hiểu ý, không thể nào thành bạn bè được.
“Tổng giám đốc Nhạc, sao thế, xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Đằng hỏi.
Từ Tử Đằng vừa rồi tình cờ gặp Tống Nghiễn, thế là trò chuyện vài câu, sau đó nghe thấy bên này có tiếng ồn ào nên cùng nhau đi tới.
“Không sao, tổng giám đốc Tử Đằng, nơi này có một tên vi phạm luật lệ, tôi dạy dỗ anh ta một chút, không có chuyện gì nghiêm trọng.” Nhạc Sâm cười.
“Tổng giám đốc Nhạc đúng thật là hăng hái, Đêm Vân Nghê sắp bắt đầu, anh còn có tâm trạng ở đây khi dễ người ta?” Từ Tử Đằng nói xong thì nhìn kẻ vi phạm luật lệ kia một chút.
Không nhìn không sao, nhìn cái liền giật mình.
“Cậu… Cậu Thẩm…”
Khi Từ Tử Đằng thấy rõ mặt Thẩm Lãng thì lập tức sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Cô ta hét lên trong lòng, ngay cả linh hồn cũng xém chút bay mất.
Cô ta không ngờ tới “kẻ vi phạm luật lệ” trong miệng Nhạc Sâm lại là cậu Thẩm…
“Nhạc Sâm, anh thật to gan.” Sắc mặt Từ Tử Đằng bỗng nhiên thay đổi, ra vẻ tức giận với Nhạc Sâm.
Nhạc Sâm sững sờ, anh ta không vì sao Từ Tử Đằng đột nhiên nổi giận, mặc dù hai nhà là quan hệ cạnh tranh, nhưng không ngờ Từ Tử Đằng sẽ vạch mặt như thế.
“Từ Tử Đằng, cô làm gì vậy? Họ Nhạc tôi có chỗ nào đắc tội cô sao?” Sắc mặt Nhạc Sâm lập tức gấp đến nỗi đỏ lên.
“Anh không đắc tội tôi, nhưng tôi thấy anh là khó chịu.” Thái độ Từ Tử Đằng cứng rắn nói.
Nhạc Sâm cảm thấy rất hoài nghi, anh ta cảm thấy Từ Tử Đằng có phải hiểu lầm gì không, đột nhiên tức giận vô cớ với anh ta, sau đó lại nói ra cái nguyên do vô lý.
“Cậu Tống Nghiễn, anh phân xử cho tôi đi, tổng giám đốc Tử Đằng đây cũng quá vô lý rồi, tôi cũng không trêu chọc cô ta.” Nhạc Sâm xoay người nhìn về phía Tống Nghiễn.
Nói thật Tống Nghiễn cũng không hiểu rõ cô Từ Tử Đằng, tại sao lại đột nhiên nổi giận với Thẩm Lãng, nhưng anh ta cũng hơi ghét Nhạc Sâm, bởi vì Nhạc Sâm có thù hận với Thẩm Lãng.
Chính là đơn giản như vậy, lúc bạn anh bị người ta mắng thì mặc kệ có đúng sai hay không, ngay từ đầu anh đã có khuynh hướng đứng về phía bạn mình rồi, trừ khi bạn anh gây nên chuyện đáng giận, nếu không đa số đều đứng về phía bạn bè.
“Tổng giám đốc Nhạc, chuyện này chính là anh không đúng, người này là bạn tôi, tôi không biết anh ta có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Tử Đằng, nhưng nếu như anh lại mắng anh ấy một câu thì tôi sẽ đánh anh bể đầu.” Sắc mặt Tống Nghiễn đột nhiên lạnh lẽo.
Bạn bè?
Nhạc Sâm nghe lời này xong thì cảm thấy càng ngày càng có gì không đúng.
Ngay cả thằng nhóc này vậy mà cũng là bạn của Tống Nghiễn? Từ khi nào Tống Nghiễn thích kết bạn rồi? Không phải anh ta luôn thích một mình sao?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Nhạc Sâm.
Sau đó anh ta hơi hiểu rõ, thầm nghĩ trong lòng: “Không trách được thằng này ngông cuồng như thế, thì ra có chỗ dựa là Tống Nghiễn, như vậy thì không nói được, Tống Nghiễn thật sự là kẻ hung hãn.”
Nhạc Sâm không dám chống đối Tống Nghiễn, anh ta biết Tống Nghiễn hung ác lên thì ngay cả người nhà họ Tề cũng không tha một ai.
“Cậu Tống Nghiễn, vị này thì ra là bạn của anh, tôi thật sự không ngờ Tống Nghiễn sẽ có loại bạn như vậy.”
Mặc dù Nhạc Sâm không dám nảy sinh xung đột trực tiếp với Tống Nghiễn, nhưng cũng không muốn tỏ ra quá nhượng bộ, bởi vì xung quanh có rất nhiều người vây xem, anh ta đại biểu cho giải trí Hóa Điệp, không thể tỏ ra quá yếu thế.
“Bạn của tôi thế nào? Nhạc Sâm, đừng tưởng rằng sau lưng anh có chỗ dựa là tập đoàn Tề thị thì anh có thể ức hiếp bạn tôi, nhà họ Tống tôi mặc dù kém nhà họ Tề một chút nhưng đối phó mặt hàng như anh vẫn dư dả.”
Bây giờ Tống Nghiễn đã coi Thẩm Lãng như người một nhà, cho nên giờ phúc này đứng ra dằn mặt Nhạc Sâm.
Nhạc Sâm bị Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn làm mất hết mặt mũi, trong lòng tức giận: “Ông đây nói thế nào cũng là giám đốc giải trí Hóa Điệp, bây giờ lãnh đạo cấp cao tập đoàn Tề thị, hai người vậy mà quở trách tôi vì thằng nhóc kia! Đêm này tôi sẽ để cho hai người xem thử Nhạc Sâm tôi uy phong cỡ nào.”
Nhạc Sâm im lặng thề độc trong lòng, anh ta nhất định phải khiến Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn lau mắt mà nhìn, muốn để hai người họ tâm phục khẩu phục.
“Từ Tử Đằng, Tống Nghiễn, hai người chờ đấy cho ông, Vân Nghệ Chi Dạ đêm nay sẽ thuộc về một mình Nhạc Sâm tôi. Hai người chống đối tôi vì một thằng vô danh thì hai người cứ chuẩn bị để họ Nhạc tôi đánh cho khóc cha gọi mẹ đi, giải trí Hóa Điệp của tôi ắt phải thống trị đế quốc giải trí Vân Thành.”
Lúc này Nhạc Sâm hăng hái, phóng khoáng tự do.
Thật ra anh ta cũng không biết Thẩm Lãng vốn cũng không phải kẻ dưới vô danh gì, Từ Tử Đằng và Tống Nghiễn không thể nào ngu như vậy, nếu như Thẩm Lãng thật sự là một kẻ vô danh tiểu tốt thì sẽ đứng bên cạnh Thẩm Lãng sao.
“Thẩm Lãng, anh thật càn rỡ, chẳng qua mới lên chức tổng giám đốc giải Hóa Điệp mấy ngày thôi mà dám vô lễ với đàn anh của tôi như thế, sau này anh có còn muốn lăn lộn trong vòng thượng lưu này nữa hay không?” Từ Tử Đằng trách mắng.
“Tổng giám đốc Từ nói đúng, Nhạc Sâm anh quá cuồng vọng, đừng tưởng rằng anh ôm chặt cây to nhà họ Tề này thì không có sơ hở nào, anh cũng biết người phế bỏ Tề Diêm Vương hôm đó là ai chứ?” Tống Nghiễn chất vấn.
Nhạc Sâm nhíu mày, anh ta không hiểu vì sao Tống Nghiễn đột nhiên nhắc đến đề tài này.
“Là ai?” Nhạc Sâm chỉ biết người kia họ Thẩm.
Lúc ấy cái người họ Thẩm này xâm nhập biệt thự nhà họ Tề, đánh ngã toàn bộ người hầu nhà họ Tề, sau đó hoàn toàn biến Tề Diêm Vương thành kẻ tàn phế.
Nhưng dù sao Nhạc Sâm vẫn không phải người một nhà nhà họ Tề, biết tin tức nội bộ cũng không nhiều, hơn nữa nhà họ Tề không muốn nói ra việc xấu trong nhà ra ngoài, cho nên chân tướng có liên quan tới chuyện này anh ta cũng không biết nhiều.
Mà giờ phút này đám người vây xem cũng nhao nhao suy đoán, rốt cuộc là ai phế bỏ Tề Diêm Vương.
Tề Diêm Vương ở Vân Thành luôn là ngài Diêm Vương khiến người nghe tin đã sợ tái mặt, thậm chí trong mắt người dân Vân Thanh, Tề Diêm Vương được thần thánh hóa, dường như ông ta bất tử bất diệt, là một kẻ bất luận là ai cũng không thể xúc phạm.
Nhưng chính là một kẻ tồn tại như thần như thế gần đây vậy mà truyền ra tin tức bị phế.
Bây giờ tất cả mọi người vô cùng muốn biết kẻ phế bỏ Tề Diêm Vương rốt cuộc là ông lớn nào.
Chỉ thấy khóe miệng Tống Nghiễn khẽ giương, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
“Tất cả mọi người đã muốn biết người đó là ai, vóc dáng thế nào, như vậy hôm nay Tống Nghiễn tôi sẽ để mấy người có thêm kiến thức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT