"Tổng giám đốc Sâm, anh nhanh qua đây đi, dạy dỗ tên oắt con này một trận! Tôi muốn nó quỳ xuống đập đầu nhận lỗi với tôi!"
Triệu Minh Mị kêu gào lên.
Mà lúc này, Thẩm Lãng cũng nhận ra được người đang đi qua là Nhạc Sâm.
Thật ra Nhạc Sâm không muốn tới thu xếp việc này, cho dù là Triệu Minh Mị không quan tâm hình tượng của chính mình, nhưng mà Giải trí Hóa Điệp quan tâm.
Nhưng khi Nhạc Sâm nhìn thấy đối phương là Thẩm Lãng, rốt cục thở phào ra một hơi.
Anh ta còn tưởng rằng Triệu Minh Mị chọc tới công tử quyền quý nhà nào, không nghĩ tới là Thẩm Lãng, như vậy thì anh ta cũng an tâm rồi, nghĩ rằng Thẩm Lãng cũng không dấy lên phong ba gì đâu.
Chỉ là làm cho anh ta rất kinh ngạc, Thẩm Lãng trực tiếp tát Triệu Minh Mị, trước đó anh ta quả thực chưa từng nghĩ tới.
"Mày! Lập tức quỳ xuống xin lỗi với cô Triệu Minh Mị, nếu không thì mày ra không được đêm Vân Nghê đâu!" Nhạc Sâm đe dọa Thẩm Lãng mà nói.
Bốp!
Thẩm Lãng trực tiếp tát một cái lên mặt của Nhạc Sâm, mạnh đến nỗi một dòng máu chảy ra nơi khóe miệng.
Cũng y hệt như Triệu Minh Mị, Nhạc Sâm cũng hoàn toàn không hề nghĩ tới rằng Thẩm Lãng lại ra tay nhanh như vậy, có vẻ như căn bản không hề suy nghĩ tới hậu quả.
Một công tử tàn nhẫn đối phó với một tên Nhạc Sâm, còn phải suy nghĩ tới hậu quả gì cơ chứ, đánh chính là đánh thôi, anh ta có thể làm gì được?
Triệu Minh Mị nhìn thấy Nhạc Sâm cũng ăn một cái tát, quả thực là không thể tin được. Đây chính là ông bầu chống lưng cho cô ta, ngay cả thế cũng đều bị đánh, đây là hoàn toàn không quan tâm mà đánh thẳng vào người đang chống lưng cho cô ta!
"Đồ khốn! Mày có biết đánh tao sẽ có hậu quả gì không hả? Mày sẽ bị đuổi ra khỏi đêm Vân Nghê!" Nhạc Sâm lau đi vệt máu ở khóe miệng, nổi trận lôi đình.
Bốp!
Trầm Lãng lại tát mạnh một cái lên mặt của Nhạc Sâm, có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhảm.
Lần này Nhạc Sâm bị đánh bay, té ngã xuống đất, mấy tên đàn em vội vàng đến đỡ dậy.
Còn Triệu Minh Mị, lúc này không biết hình dung tâm tình của bản thân như thế nào nữa.
Ở Vân Thành, cô ta trước giờ chưa từng gặp qua một người điên cuồng như vậy, Nhạc Sâm tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc của Giải trí Hóa Điệp, có địa vị cao trong giới, thế mà lại bị tên oắt con này tát cho hai cái!
Nhạc Sâm bị đánh vào mặt, so với Triệu Minh Mị còn buồn bực hơn. Trừ người nhà họ Tề dám đối xử với anh ta như vậy, Vân Thành còn có ai dám?!
Sau khi được đàn em đỡ đứng dậy, vẻ mặt Nhạc Sâm vô cùng âm u, không gì sánh được.
Hiện tại anh ta biết rằng đối phương có thân thủ tốt, sức lực mạnh, nếu như ra tay, bản thân với nhóm đàn em mang tới, căn bản là không phải đối thủ của đối phương.
"Mày làm như thế này, là không sợ tao đuổi Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi sao?" Nhạc Sâm buông lời đe dọa.
"Tao cũng chỉ mong là mày đuổi cô ấy đi." Thẩm Lãng cười lạnh.
Đúng vậy, Thẩm Lãng sớm đã không muốn để Lâm Nhuyên Nhuyễn ở công ty nhà họ Tề làm việc, chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi Giải trí Hóa Điệp, tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn Phi Vũ sẽ tùy cô ấy đến chọn lựa.
"Mày bình tĩnh lại trước đã, đừng mà mạnh miệng, phải biết rằng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không dễ dàng gì mới leo lên được vào tầng trung của công ty, nhưng bởi vì sự ngu si và ngông cuồng của mày mà trực tiếp làm mất toi những nỗ lực mà cô ta làm bao ngày qua!" Nhạc Sâm nói.
"Tầng trung Giải trí Hóa Điệp mà thôi. Ở cái công ty bé nhỏ thối nát đấy, đối với Nhuyễn Nhuyễn mà nói thì là có tài mà không phát huy được." Thẩm Lãng nói thẳng.
Trong mắt anh Giải trí Hóa Điệu chính là một công ty bé xíu.
Những lời này, làm cho Nhạc Sâm, Triệu Minh Mị, kể cả mấy người vây xem, tất cả đều kinh ngạc.
Vậy mà nói Giải trí Hóa Điệp là một công ty nhỏ, này cũng quá ngạo mạn rồi!
"Nếu như Giải trí Hóa Điệp là một công ty nhỏ, vậy thì chín mươi chín phần trăm công ty ở Vân Thành này đều là công ty nhỏ rồi."
"Người thanh niên trẻ này rốt cuộc là ai vậy? Anh ta dựa vào cái gì mà dám nói Giải trí Hóa Điệp là công ty nhỏ?"
"Công tử tới từ Giang Nam hả? Không phải chứ, cũng không nghe nói từ Giang Nam có vị công tử nhà giàu nào tới!"
"Nói thật thì tên nhóc này có chút giả bộ.".
Tiên Hiệp Hay"Đâu chỉ là có chút, tôi thấy chính là loại thích giả vờ, chẳng qua loại người này kết cục đều thảm hại như nhau thôi!"
"Chắc chắn rất thảm, đánh tổng giám đốc của Giải trí Hóa Điệp mà còn đường sống sao?"
Những người vây quanh xem dường như đều đoán được kết quả của Thẩm Lãng.
Lúc này, Nhạc Sâm lạnh lùng nói: "Không sai! Các vị ở đây nói đều không sai! Đánh Nhạc Sâm tôi đây, chính là kẻ thù của toàn bộ Giải trí Hóa Điệp!"
Thấy Nhạc Sâm phát ngôn như vậy, khóe miệng của Thẩm Lãng lộ ra ý cười lạnh.
"Chỉ là một con chó cụp đuôi, là con chó săn của nhà họ Tề, làm kẻ thù với mày thì sao cơ chứ? Làm địch với Giải trí Hóa Điệp thì sao cơ chứ?!"
Đây chính là một câu hoàn toàn châm biếm, nhưng mà Nhạc Sâm nghe xong ngược lại lại thấy vinh dự, lại có một chút hưởng thụ.
Trong mắt loại người hợm hĩnh như Nhạc Sâm thì việc trèo lên được cây lớn nhà họ Tề, chính là chỗ thành công của anh ta. Vân Thành nhiều người như vậy đều muốn ôm đùi nhà họ Tề, anh ta có thể từ trong nhóm người đấy mà bộc lộ được tài năng, nên anh ta nghĩ mình chính là hào kiệt.
Anh ta cho rằng làm con chó cho nhà họ Tề, nhưng có thể đạt được những gì bản thân mình muốn chính là đủ rồi, chung quy so với lúc còn đang làm một tên nhân viên quèn thì mạnh hơn rất nhiều.
"Thằng nhóc, mày có hâm mộ tao cũng vô dụng thôi, mày không có bản lĩnh như tao, ôm không được đùi của nhà họ Tề. Còn tao chẳng những có thể, còn đang tiếp tục trèo lên Tử Vân Đài, cùng thưởng rượu với cô Quan Thư nổi tiếng nhất giới giải trí Vân Thành." Nhạc Sâm mặt mày hớn hở, đắc ý vênh váo.
Quả nhiên lời vừa mới dứt, đám người vây xem liền đồng thời kinh ngạc.
"Hóa ra mấy năm nay, người đi lên được Tử Vân Đài, đúng là Nhạc Sâm tổng giám đốc Sâm!"
"Vậy chúng ta trước tiên phải giao thiệp với chính chủ đã, tìm một cái ảnh của tổng giám đốc Sâm mà bái."
"Tôi ghen rồi, ghen tỵ lắm rồi, tôi cũng rất muốn cùng với cô Quan Thư, ngồi trên Tử Vân Đài cùng thưởng rượu!"
"Có thể lên được Tử Vân Đài tối nay, chắc chắn là không ít tiền rồi, Giải trí Hóa Điệp cũng rất là hào phóng đấy!"
Nghe đám người xung quanh thảo luận, trong lòng Nhạc Sâm cũng rất thỏa mãn.