Tập đoàn Phi Vũ ở châu Phi cũng có một dự án, đưa đôi cẩu nam nữ này đến đó để trồng rau, thúc đẩy quan hệ hữu nghị giữa hai nước.
“Lương Trí Nghĩa, tôi cho anh một phút, tranh thủ thời gian xử lý chuyện này, sau đó đến khu nghỉ mát phía trước gặp tôi.” Thẩm Lãng nói xong, anh chỉ vào cái nhà nghỉ mát xa xa được xây dựng tại trang viên của hồ nước.
“Được, chủ tịch Thẩm, tôi lập tức làm ngay.” Lương Trí Nghĩa thầm oán than trong lòng, chỉ là mấy người chức vụ nhỏ bé bị coi thường mà dám trêu chọc vị chủ tịch mới nhậm chức, làm anh ta bị liên lụy phải chịu phạt chung.
Vẻ mặt Trương Lệ và Lưu Soái trắng bệch, trong lòng hối hận không thôi, đây đúng là tự tìm đường chết mà, chôn vùi luôn cả tiền đồ của mình.
Lương Trí Nghĩa làm việc có hiệu suất rất cao, không dám chậm trễ chút nào, xử lý xong Lưu Soái và Trương Lệ anh ta nhanh chóng đến nhà nghỉ mát.
Thẩm Lãng và Lương Trí Nghĩa ngồi đối mặt nhau, cùng nói chuyện đôi câu.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, nói một cách đơn giản, từ nay về sau, anh sẽ là quản gia riêng của tôi ở biệt thự số chín này, đồng thời anh cũng đảm nhiệm việc quản lý đất đai của toàn khu này luôn.” Thẩm Lãng nói với Lương Trí Nghĩa.
“Được, chủ tịch Thẩm, tất cả đều nghe theo phân phó của anh. Cô Hồng Diệp đã dặn dò qua, rằng tôi hãy tận tâm tận lực làm việc cho anh.” Lương Trí Nghĩa trả lời.
“Nghe nói tuần sau họp hội đồng quản trị phải không?” Thẩm Lãng nói.
“Đúng vậy chủ tịch, tôi đã nhận được thông báo rồi.” Lương Trí Nghĩa đáp.
“Vậy được, ngoài ra, bất động sản Thế Kỷ có hợp tác với tập đoàn Tống Thị không?” Thẩm Lãng hỏi.
Bất động sản Thế Kỷ và Bất động sản Hằng Cửu lần lượt là chi nhánh của Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Tống thị trong lĩnh vực bất động sản.
Hai tập đoàn này sẽ triển khai một loạt sự hợp tác liên quan đến các ngành sản xuất.
“Vâng thưa chủ tịch, đúng là có hợp tác.” Lương Trí Nghĩa vội vàng trả lời.
“Sau giờ trưa chúng ta đến văn phòng, anh nói cho tôi biết chi tiết cụ thể của dự án hợp tác này.” Thẩm Lãng nói.
“Vâng thưa chủ tịch Thẩm.” Lương Trí Nghĩa gật đầu.
Từng dự án của Tập đoàn Phi, Vũ Thẩm Lãng đều muốn đặt chân vào.
Trước giờ trưa, Thẩm Lãng đến giải quyết chuyện của Trần Phong.
Quản gia 9527 có nuôi một chú chó Ngao Tây Tạng, ông ấy nhốt Trần Phong vào trong lồng để chơi đùa cùng với chó.
Trần Phong bị dọa sợ tè ra quần, khi con chó sủa lên, cậu ta còn phọt phân ra ngoài nữa.
Với loại người như thế này, xong chuyện thì đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị, để tránh sau này lắc lư trước mặt anh nữa.
Đồng thời anh cũng xử lý Hoàng Tú Tú luôn. Thẩm Lãng yêu cầu 9527 sắp xếp luật sư hàng đầu để giải quyết vụ này, chắc chắn phải ngồi bóc lịch vài năm trong đồn công an.
Sau khi loại bỏ hai người chướng mắt này thì trong lòng Thẩm Lãng trở nên thoải mái một chút. Sau này mà có tiếp xúc với Tống Từ, không có bản mặt hai kẻ này thì có thể tránh việc bại lộ thân phận quá sớm, ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác với nhà họ Tống.
Thẩm Lãng xử lý xong mọi việc của Bất động sản Thế Kỷ thì trời đã chập tối, thế là anh bèn ở lại biệt thự số chín này luôn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng tạm biệt Lương Trí Nghĩa, tự mình đạp xe xuống núi.
Sắp đến chân núi thì bắt gặp một chiếc BMW X3 đang phóng nhanh tới.
Vì cua gấp, tốc độ xe của đối phương quá nhanh, Thẩm Lãng nhận ra sự nguy hiểm. Do đó anh nhanh chóng nhảy xuống xe ngã xuống bên đường.
Mà cái xe đạp kia bị chiếc BMW x3 chạy nhanh như bay tông trúng, nghiền nát bét.
Chủ xe BMW kia nhanh chóng đạp phanh, suýt chút nữa là lao xuống núi.
Cuối cùng xe dừng lại bên góc đường.
Nếu Thẩm Lãng không phản ứng kịp thì chắc chắn cảnh tượng sẽ hoàn toàn thảm khốc hơn.
Mẹ nó, ở đường núi như thế này mà còn phóng xe nhanh như vậy, nghĩ mình là Fujiwara Takumi chắc.
Thẩm Lãng bước nhanh đến chỗ chủ nhân của chiếc BMW X3 kia, chuyện này không thể bỏ qua vậy được, phóng xe nhanh như thế chính là đang coi thường tính mạng của người khác.
Mà cùng lúc, người lái xe kia cũng xuống xe.
Chủ xe là một người đàn ông trung niên, mày rậm mắt to, tóc ngắn, mặc tây trang đen.
“Này nhóc, xin lỗi nhé, suýt nữa là tông trúng cậu rồi. Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi đang bận đến đón người, sẽ không làm khó cậu đâu.” Giọng nói của chủ xe có phần khoan dung.
Nghe những lời ông ta nói, Thẩm Lãng cứ ngỡ là mình làm sai chuyện gì, còn đối phương thì tỏ ý khoan dung tha thứ vậy.
Anh cũng cạn lời với tình huống này luôn.
Rõ ràng là xe đạp của anh bị chiếc BMW cán qua nát bét, chắc chắn là hư hết rồi, nếu không phải anh kịp thời nhảy xuống xe thì đã bị tông trúng luôn rồi. Thế mà chủ xe BMW này lại tỏ thái độ như thế đấy!
“Ông nói cho rõ ràng, là ông chạy nhanh tông trúng tôi, đường núi hiểm trở mà lại phóng ẩu như vậy, ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm!” Thẩm Lãng nhìn chủ xe, nghiêm túc nói.
“Được thôi nhóc, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm, còn cậu thì không cần phải bồi thường gì hết. Đây, tôi có ba triệu tue đủ cho cậu mua chiếc xe đạp mới rồi đấy, còn dư bao nhiêu thì cứ xem như là phí tổn thất tinh thần, an ủi đi.”
Nói xong, chủ xe BMW lập tức lấy mấy tờ tiền ra, mỉm cười đưa cho Thẩm Lãng.
Nhưng anh không đưa tay nhận lấy mà bình thản nói: “Là tôi phản ứng nhanh nên mới bình an vô sự, ông không đụng trúng tôi, không cần phải an ủi gì hết! Nhưng xe đạp của tôi thì ông phải đi làm thủ tục bảo hiểm đi.”
“Không cần thiết, ba triệu tư mà còn phải đi làm bảo hiểm à, không đáng, giải quyết riêng là hợp lý nhất.” Khóe miệng chủ xe nhếch lên, cảm thấy những điều Thẩm Lãng nói vô cùng buồn cười.
Đó giờ ông ta chưa từng thấy cái xe đạp nào mà đi làm bảo hiểm cả, đúng là chuyện bé xé ra to.
“Đương nhiên cần thiết, tôi khuyên ông nên đi làm thủ tục khai báo bảo hiểm đi.” Thẩm Lãng cười lạnh, nói.
“Đúng là lắm chuyện, tôi có việc gấp, BMW của tôi bị xước cũng không làm khó dễ gì cậu, cậu nên thức thời một chút. Nếu cậu muốn ăn vạ tôi, vậy tôi đưa cậu thêm ba triệu tư nữa là được nhỉ?” Chủ xe vừa nói vừa lấy tiền ra.
“Muốn con khỉ ấy, đây là phiên bản Lightning của dòng s-works cao cấp, khung xe ba trăm bốn mươi triệu, vành Lightweight của Đức giá một trăm bảy mươi triệu, bộ truyền động là ba trăm bốn mươi triệu. Ngay cả yên, thân xe và tay cầm đều là linh kiện chất lượng cao được nhập khẩu, giá ba trăm bốn mươi triệu không biết có chưa nữa. Còn những món khác thì đừng nói, nói ra ông sẽ cảm thấy như tôi đang lừa ông thôi.”
Chiếc xe đạp đường trường Lightning này là phiên bản giới hạn, cả nước chỉ có mười chiếc, giá trị lên tới hàng trăm triệu, chuyện này là sự thật.
Lúc này, chủ xe BMW kia trở nên bối rối.
“Cái gì? Mắc như vậy à? Cậu đang trêu chọc tôi phải không?”
“Không tin thì đi kiểm tra đi, ông bán chiếc BMW X3 này đi cũng không đủ đền bù chiếc xe đạp này của tôi đâu.” Thẩm Lãng cười lạnh.
“Tôi không tin, đây cũng chỉ là một chiếc xe đạp mà thôi, sao có thể đắt hơn chiếc BMW của tôi chứ?” Chủ xe phản bác.
“Còn nhiều chuyện ông không biết lắm, lái một chiếc BMW thôi mà giả bộ làm kẻ có tiền à?” Thẩm Lãng hết sức phản cảm với hành động của chủ xe.
Thật sự không biết ông ta lái BMW kiểu gì, trên đường núi mà còn chạy nhanh như vậy. Số tám mươi sáu Takumi là nhà leo núi, còn ông ta là đi viếng mồ mả thì có!
Chủ xe BMW X3 bị Thẩm Lãng đả kích nghiêm trọng. Chết tiệt! Chỉ một cái xe đạp mà đắt như vậy, đúng là mấy người nhà giàu mà!
Giờ ông ta mới nhận ra mình gây họa rồi. Đều tại ông ta chạy quá nhanh, vốn tưởng rằng không đụng người bị thương là không có chuyện gì, nào ngờ lại thua bởi một chiếc xe đạp. Lần sau ông ta không dám phóng nhanh như vậy nữa.
Đối mặt với tình huống bất ổn này, ông ta lấy điện thoại ra bấm gọi một số.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT