Thẩm Lãng đi thẳng tới biệt thự số chín.

Khác với Vân Thủy Sơn, nơi này không chỉ có biệt thự, mà còn có các khu vui chơi giải trí và nghỉ dưỡng.

Mà mảnh đất nơi đây từ nay về sau chính là địa bàn của anh rồi.

Nơi này dựa núi nhìn sông, phong cảnh tuyệt đẹp, là lựa chọn tốt nhất cho chuyến nghỉ phép trong thành phố.

Vừa vào khuôn viên, Thẩm Lãng đã thấy người giúp việc đang quét sân rồi.

Một khu nhà rộng thế này, nếu không tìm người xử lý dọn dẹp mà chỉ dọn một mình, chắc chắn sẽ mệt bở hơi tai.

Ngay đúng lúc ấy, có một người đàn ông đi về phía Thẩm Lãng.

Người này tầm khoảng ba mươi tuổi, để kiểu tóc rẽ ngôi.

Thẩm Lãng nhìn là biết anh ta là nhân viên bất động sản ở đây, bởi anh ta đang mặc đồng phục làm việc của Cung điện Thế Kỷ mà.

“Anh có việc gì không? Người không phận sự, không được đi vào!” Giọng nói người đàn ông có mái tóc rẽ ngôi khá sắc bén.

Chẳng qua, Thẩm Lãng hiểu cho anh ta, bởi như thế mới là biểu hiện đúng với chức vụ.

“Tôi là chủ sở hữu nơi này.”

Lần này, Thẩm Lãng nói thân phận ra luôn để tránh bị đối phương hiểu lầm.

“Chủ sở hữu? Sao tôi nhìn anh không giống nhỉ? Anh có biết biệt thự số chín là đắt nhất ở Cung điện Thế Kỷ không? Biệt thự này trị giá năm trăm tỷ đó!”

Người đàn ông tóc rẽ ngôi nghiêng đầu, đánh giá Thẩm Lãng.

Anh ta tỏ ra nghi ngờ với thân phận của anh. Mặc dù anh ta biết có vài người giàu thích khiêm tốn, nhưng ít ra họ cũng có đeo đồng hồ nổi tiếng đắt tiền trên cổ tay. Nhưng theo anh ta thấy thì trên cổ tay Thẩm Lãng trống trơn, chỉ có độc một chiếc vòng có mặt là viên đá hình trụ vỡ.

Thật ra thì là do không may thôi. Chiếc đồng hồ Patek Philippe của Thẩm Lãng vừa bị Hoàng Tú Tú đạp hỏng mấy ngày trước, mà anh thì chưa có thời gian mua cái mới.

Người đàn ông tóc rẽ ngôi liếc mắt nhìn chiếc xe đạp ngừng trước cửa biệt thự. Cách khá xa nên không nhìn rõ, nhưng anh ta nghĩ một chiếc xe đạp đắt nhất cũng đâu thể vượt quá ba mươi bốn triệu. Hơn nữa, có ai nhiều tiền mà lại đạp xe đến biệt thự đâu.

“Đừng nhìn nữa, tôi chính là chủ sở hữu của trang viên biệt thự số chín. Tôi đã gọi sếp của anh – Lương Trí Nghĩa rồi, lát nữa ông ta sẽ tới.”

Thẩm Lãng nghĩ người đàn ông tóc rẽ ngôi này đang làm đúng nhiệm vụ của mình nên mới không nổi giận.

“Ồ, được nha, còn biết tên của giám đốc Lương nữa chứ, xem ra công ty tuyên truyền tốt lắm đây. Nhưng mà anh nghĩ anh biết tên giám đốc Lương thì tôi sẽ tin anh à? Chủ sở hữu trang viên số chín sang trọng hơn năm trăm tỷ mà đi xe đạp ư? Đừng ngây thơ thế chứ!” Người đàn ông tóc rẽ ngôi trơ tráo nói.

Sở thích của người có tiền, anh vốn chẳng tưởng tượng nổi đâu. Đi xe đạp chẳng qua là để trải nghiệm cuộc sống, bởi ngồi xe hơi thấy chán ngán rồi.

“Tôi không cần phải lấy chuyện này ra làm trò đùa, thế thì quá vô nghĩa. Anh đi làm việc đi, để tôi tự dạo quanh trang viên một chút.”

Thẩm Lãng lạnh lùng liếc đối phương, sau đó quyết định đi dạo quanh trang viên của biệt thự.

“Đứng lại!” Người đàn ông tóc rẽ ngôi mắng to: “Đây là nhà riêng. Ngoại trừ chủ sở hữu và nhân viên làm việc thì những người khác không phận sự không được bước vào dù chỉ nửa bước.”

Nghe người đàn ông tóc rẽ ngôi vô lễ như vậy, Thẩm Lãng khẽ nhíu mày.

“Tôi nghĩ anh đang làm nhiệm vụ nên mới để lại cho anh một con đường sống, đừng có mà được voi đòi tiên!” Thẩm Lãng cảnh cáo.

Sau đó, một giọng nói phụ nữ quen thuộc bất chợt vang lên phía sau lưng anh.

“Lưu Soái, mới xa có hai giờ mà em đã nhớ anh muốn chết rồi. Anh mau hôn em một cái đi.”

Thẩm Lãng có thể chắc chắn người phụ nữ đó không phải gọi anh, mà đang gọi người đàn ông tóc rẽ ngôi kia.

Hóa ra người đàn ông tóc rẽ ngôi tên là Lưu Soái.

Mà người phụ nữ đang nũng nịu với Lưu Soái chính là Trương Lệ ở chỗ bán biệt thự.

“Thằng ngu này thật sự chạy tới đây nè. Lưu Soái, sao anh lại không đuổi anh ta ra ngoài?” Trương Lệ nhìn Thẩm Lãng rồi nói với Lưu Soái.

“Sao thế? em biết anh ta à?” Lưu Soái hỏi.

“Thằng ngu này vừa làm loạn bên khu bán biệt thự đấy, còn ăn nói bậy bạ bảo giám đốc Lương đi gặp ông chủ của mình là nó, anh thấy có buồn cười không? Theo em thấy ấy, đầu óc nó chắc có vấn đề rồi.” Trương Lệ nhạo báng, còn chỉ chỏ về phía Thẩm Lãng.

“Anh nói mà. Nãy nó còn giả vờ với anh cơ, nói gì mà quen biết giám đốc Lương, đã đi xe đạp còn giả bộ cái gì chứ?”

Lưu Soái nói người không có nhiệm vụ không được đi vào, thế thì Trương Lệ là một nhân viên bán biệt thự thì vào đây làm gì? Cô ta có phải bạn của chủ nhà hay nhân viên bất động sản đâu, căn bản chẳng có tư cách gì để vào cả.

Ban đầu Thẩm Lãng nghĩ Lưu Soái làm đúng quy định nên mới đuổi anh đi, song bây giờ thấy Trương Lệ tùy ý ra vào, còn làm trò mập mờ với Lưu Soái, đâu giống cái vẻ tập trung làm việc, anh ta rõ ràng xem thường anh nên mới không cho anh vào thôi.

Đối với loại người như vậy, chúng ta chẳng cần phải nói phải trái.

“Hai người có thể cút rồi! Cung điện Thế Kỷ không cần loại nhân viên rác rưởi thế này!”

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lẽo đến thấu xương.

“Ha ha, thằng ngu lại đang nói hươu nói vượn kìa.”

“Lưu Soái, đừng để ý tới thằng ngu này. Đợi anh thăng chức, chúng ta sẽ kết hôn. Phúc lợi ở Cung điện Thế Kỷ tốt lắm, em thấy anh rất có tiền đồ đấy.” Trương Lệ nũng nịu nói.

Thẩm Lãng thầm cười nhạt.

Thăng chức? Đang nằm mơ giữa ban ngày à?

Đúng lúc này, cuối cùng Lương Trí Nghĩa đã đến biệt thự số chín và đang đi về phía Thẩm Lãng.

Lưu Soái và Trương Lệ vội vã rối rít chào hỏi ông ta.

“Xin chào giám đốc Lương.”

“Xin chào giám đốc Lương.”

Chẳng qua Lương Trí Nghĩa hoàn toàn không để ý tới hai người, mà chỉ cúi người thật sâu chào Thẩm Lãng.

Thân phận của Thẩm Lãng bây giờ là chủ tịch tập đoàn Phi Vũ, mà công ty phát triển Cung điện Thế Kỷ lại trực thuộc tập đoàn này.

Còn Lương Trí Nghĩa không chỉ chịu trách nhiệm giám sát và đốc thúc hạng mục, mà còn bị Mộc Hồng Diệp bố trí đến cạnh Thẩm Lãng, đảm đương vị trí quản gia của trang viên anh ở.

Thế là ngay tức khắc, Lưu Soái và Trương Lệ tỏ ra khiếp sợ. Hai kẻ trợn mắt há mồm, con ngươi như sắp rơi xuống đất.

Bọn họ khó có thể tin rằng người đàn ông trẻ tuổi này lại chính là chủ tịch tập đoàn Phi Vũ.

Xong đời rồi!

Lưu Soái với Trương Lệ đều biết mọi chuyện đi tong hết rồi!

“Anh Lương này, tố chất nhân viên của Cung điện Thế Kỷ đáng lo ngại nhỉ? Anh quản lý sơ suất quá rồi. Nếu mà nhân viên nào cũng chất lượng thấp như hai kẻ này thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn và gây ra hậu quả rất nghiêm trọng đấy!”

“Hơn nữa, công ty có quy định nghiêm khắc là không được yêu đương ở nơi làm việc mà? Sau này phải nghiêm túc thi hành đi!”

“Chẳng phân biệt được phải trái trắng đen, không nghe giải thích, loại nhân viên óc heo như thế thì chỉ làm được công việc cơ bản nhất thôi!”

Thẩm Lãng sẽ không nhẹ tay với Lương Trí Nghĩa, nhân viên sai thì do cấp trên chưa quản lí chặt chẽ, trách thì phải trách từ trên xuống.

“Chủ tịch Thẩm, tôi đúng là không làm tròn bổn phận. Tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc và khấu trừ một tháng lương, mong chủ tịch Thẩm tha thứ cho tôi.” Lương Trí Nghĩa cúi đầu không dám phản bác.

“Phải xử phạt thật nghiêm hai người này!” Thẩm Lãng quyết không để hai kẻ này phá hoại hình tượng của công ty.

Lương Trí Nghĩa gật đầu liên tục, sau đó quay qua nhìn Lưu Soái và Trương Lệ với gương mặt nghiêm túc.

Và rồi, ông ta gầm lên với bọn họ: “Khốn khiếp, đúng là hai con heo! Hai người sẽ bị trừ hết tiền lương tháng này, cũng tạm dừng nhận mọi phúc lợi của công ty!”

Phạt thế thôi ư? Làm sao mà được.

Thẩm Lãng nhếch môi, cười lạnh nói: “Điều hai người họ đến Châu Phi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play