Đầu óc của Hà Doanh Phương nổ tung một tiếng ong, ông ta hoàn toàn không thể tin những lời này là sự thật.

“Huỳnh Phong, mày thật sự dám làm sao?”

“Ông cảm thấy tôi giống như đang nói đùa với ông lắm sao?” Vẻ mặt của Huỳnh Phong nham hiểm, trên trán nổi đầy gân xanh: “Hà Doanh Phương, tôi thấy ông đã chán sống rồi, ngay cả tổng giám đốc Lâm mà cũng dám đắc tội, ông thật sự không biết sống chết.”

Hai gã vệ sĩ trực tiếp nhấc Hà Doanh Phương lên, sau đó đi đến chỗ bên cạnh boong tàu.

Hà Doanh Phương rốt cuộc cũng biết sợ, bắt đầu không ngừng giãy giụa: “Huỳnh Phong, con mẹ nó mày đừng làm bậy, ông đây không biết bơi.”

“Đừng, đừng ném tôi xuống, tôi chính là đài trưởng của đài Trường Bắc, nếu như các người dám đắc tội với tôi thì tôi cam đoan toàn bộ công ty Truyền thông Ngọc Thanh của các người sẽ xong đời.”

Ầm ầm!!!

Một âm thanh lớn khi rơi xuống nước, những bọt nước bắn lên mặt trên, Hà Doanh Phương đang điên cuồng giãy giụa và hét lớn ở trong nước, trong khi đó Huỳnh Phong thuận thế ném một cái phao bơi xuống.

Hà Doanh Phương ôm chặt cái phao bơi kia, hét lớn kêu người kéo ông ta lên.

Nhưng mà, Huỳnh Phong lại trực tiếp lấy ra một cái bộ đàm, phân phó cho du thuyền trở về điểm xuất phát, lấp tức quay lại bến tàu. Còn về tên Hà Doanh Phương kia, nếu ông ta có bản lĩnh thì dựa vào cái phao bơi kia để trở về đi, nếu không có bản lĩnh thì đành phải ở lại con sông này để làm mồi cho cá.

Lúc này, Trần Hùng từ lầu ba đi xuống, anh thật sự đã nhìn thấy được chuyện đã xảy ra vừa rồi.

Chỉ là anh vẫn chưa từng đi qua đó, mục đích chính là muốn nhìn xem bây giờ Lâm Ngọc Ngân đã thay đổi đến mức nào, đồng thời cũng muốn nhìn một chút về thái độ và quyết tâm của Huỳnh Phong trong lúc xử lý những việc này.

“Anh Hùng.”

Khi Trần Hùng đến, Huỳnh Phong đầu tiên là chào hỏi anh: “Chuyện vừa rồi...”

“Tôi thấy rồi, cậu làm không tồi.” Sắc mặt của Trần Hùng bình tĩnh, nói: “Bất kể lúc nào thì các cậu cũng phải nhớ kỹ, các cậu là người của Trần Hùng tôi, người của Trần Hùng này tung hoành trên khắp thế giới.”

Huỳnh Phong vội vàng gật đầu: “Nhưng mà anh Hùng, ngay mai là lễ cắt băng khánh thành công ty Truyền thông Ngọc Thanh của chúng ta, nhất định sẽ không được yên ổn.”

“Nếu như ông ta dám đến quấy rối thì tôi sẽ khiến cho toàn bộ công ty của ông ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

....

Vào ban đêm, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ở trong căn phòng VIP của chiếc du thuyền này, ngắm cảnh sông nước ở đây còn nghệ thuật hơn nhiều so với phòng tổng thống của những khách sạn.

Lúc này, Trần Hùng đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn mặt sông nhấp nhô ở bên ngoài, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Làm sao vậy ông xã, lúc nảy thấy anh có chút kỳ lạ?” Lâm Ngọc Ngân ôm Trần Hùng từ phía sau, vùi đầu vào lưng anh: “Anh lo lắng vì chuyện vừa rồi sao? Vừa rồi Huỳnh Phong đã ném tên Hà Doanh Phương kia từ trên du thuyền xuống, ngày mai công ty Truyền thông Ngọc Thanh cắt băng khánh thành, chỉ sợ là...”

Lâm Ngọc Ngân còn chưa nói xong thì Trần Hùng đã bật cười.

Anh xoay người lại, cũng ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, cười nói: “Lúc nảy em mạnh mẽ như vậy mà, sao bây giờ lại bắt đầu lo lắng?”

Lâm Ngọc Ngân bĩu môi nói: “Em mạnh mẽ không phải bởi vì có anh ở phía sau em sao, nhưng bây giờ anh lại hết đường xoay xở, chẳng lẽ đối với giới giải trí anh cũng bó tay không có cách nào hay sao?”

“Ha ha.”

Trần Hùng nhịn không được mà hôn lên mặt Lâm Ngọc Ngân một cái: “Bà xã, sao anh lại cảm thấy càng ngày em càng đáng yêu vậy?”

“Ông xã của em ngay cả nhà họ Kiều cũng không thèm để vào mắt, còn để ý đến tên đài trưởng hèn nhát của đài Trường Bắc sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play