Trong nháy mắt, bầu không khí trên du thuyền giống như đều ngưng đọng lại.

Cả người Hà Doanh Phương đều ngây dại, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới bây giờ ở ngành giải trí phía Nam này, thế mà còn có người dám tát vào mặt ông ta.

“Cô, cô dám đánh tôi?”

Hà Doanh Phương lập tức nổi trận lôi đình: “Nói cho tôi nghe, cô là nghệ sĩ công ty nào? Tôi tuyên bố cô nhất định phải chết, tiền đồ của cô cũng không còn nữa đâu.”

Nói xong, Hà Doanh Phương thấy còn chưa đủ hả giận, lại nhìn về phía Phùng Tuyết bên kia uy hiếp nói: “Còn có cô, Phùng Tuyết.”

“Đây là bạn bè của cô, hôm nay cô nhất định phải cho tôi một cái công đạo, bằng không Truyền thông Ngọc Thanh phía sau các cô, cũng sẽ bị liên luỵ.”

Phùng Tuyết có chút khẩn trương kéo tay Lâm Ngọc Ngân, nhỏ giọng nói: “Chị Ngọc Ngân, chúng ta bây giờ nên làm cái gì đây, đắc tội tên Hà Doanh Phương này, Truyền thông Ngọc Thanh của chúng ta sau đó sợ sẽ có phiền toái rất lớn.”

Lâm Ngọc Ngân lại không thèm để ý chút nào, trực tiếp nhìn Hà Doanh Phương trả lời: “Tôi không phải minh tinh, tôi là Lâm Ngọc Ngân, là chủ của Truyền thông Ngọc Thanh.”

“Thì ra cô chính là Lâm Ngọc Ngân.”

Hà Doanh Phương nghiến răng nghiến lợi: “Khó trách cô điên cuồng như vậy, cô có tin hay không, tôi sẽ khiến cho Truyền thông Ngọc Thanh ngày mai khai trương liền phải phá sản?”

“Nếu ông có bản lĩnh đó, liền đến thử một chút xem sao.”

Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không sợ Hà Doanh Phương uy hiếp, lạnh giọng nói: “Loại người như ông, tôi bây giờ nhìn thấy liền buồn nôn, lập tức lăn từ trên chiếc thuyền này xuống cho tôi.”

“Ha ha ha, cô nói cái gì, cô kêu tôi từ trên thuyền này lăn xuống, tôi là khách quý mà Huỳnh Phong đặc biệt mời tới, cô đi hỏi anh ta một chút, anh ta dám để cho tôi lăn sao?”

Hà Doanh Phương có đủ tự tin, ông ta cũng không có khoác lác, thật sự ông ta là khách quý Huỳnh Phong đặc biệt mời tới.

Bây giờ nhìn toàn bộ ngành giải trí, Hà Doanh Phương chính xác là ông chủ lớn, cho nên Huỳnh Phong phải phí không ít công phu mới mời được ông ta tới đây.

Mà theo một ý nghĩa nào đó, Truyền thông Ngọc Thanh muốn chính thức lên sàn, phải triệt để đứng vững gót chân ở ngành giải trí phía Nam, còn cần Hà Doanh Phương đồng ý mới được.

Lâm Ngọc Ngân lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông nghe không hiểu tiếng người sao, tôi mới là chủ phía sau của Truyền thông Ngọc Thanh, Huỳnh Phong chẳng qua là đang làm việc cho tôi mà thôi, hiện tại tôi kêu ông lập tức lăn từ chiếc du thuyền này xuống, không cần Huỳnh Phong phải đồng ý.”

“Ha ha, nói láo, nói cũng đừng nói suông, tôi lăn lộn ngành giải trí thời gian so cô sống trên thế giới này thời gian cũng còn muốn lâu, cô là chủ thì thế nào, nhưng mà cô không thể rời bỏ Huỳnh Phong.”

“Huỳnh Phong tới, anh ta cũng không dám để cho tôi xuống thuyền, cô là cái thá gì?”

“Tôi nói cho cô biết, sự việc hôm nay chưa xong đâu, cô và Phùng Tuyết nếu không nói xin lỗi tôi, phục vụ tôi cho tốt, các cô đều xong đời. Không chỉ có các cô xong đời, mà toàn bộ Truyền thông Ngọc Thanh, đều sẽ xong đời.”

Nhưng mà, những lời này Hà Doanh Phương vừa nói xong, giọng nói tức giận liền từ cách đó không xa truyền đến.

“Hà Doanh Phương, ông là cái thá gì, lại dám uy hiếp tổng giám đốc Ngân của chúng tôi?”

Người nói chuyện chính là Huỳnh Phong, hai vệ sĩ đi theo bên cạnh anh đi về phía bên này.

“Hà Doanh Phương, bây giờ ông lập tức cút từ chiếc du thuyền này xuống cho tôi, bằng không, đừng trách ông đây không khách khí với ông.”

Khuôn mặt Hà Doanh Phương vô cùng kinh ngạc nhìn Huỳnh Phong, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta lại nói ra những lời này: “Huỳnh Phong, con mẹ nó cậu uống lộn thuốc phải không, dám nói chuyện với tôi như vậy?”

“Không được sao?”

Huỳnh Phong cười lạnh một tiếng, căn bản không muốn nói nhiều với tên Hà Doanh Phương này, trực tiếp phân phó hai vệ sĩ sau lưng nói: “Từ chỗ này ném ông ta xuống nước cho tôi.”

“Cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play