Tim Ngô Trung Kiên giật một cái, Thái Tuế đến rồi? Đến phủ Trạng Nguyên Tây Thục rồi ư? Đùa gì thế?

Đúng lúc này ở trước cửa phủ Trạng Nguyên có vài chiếc xe đắt tiền dừng ở trước cửa.

Cửa xe mở ra, Thái Tuế cùng những người Tôn Tề Thiên, lão người mù, Tôn Lực và những người khác bước xuống xe.

Ông ta đứng trước cửa lớn phủ Trạng Nguyên, nhìn thấy cánh cửa huy hoàng khí phái của Trạng Nguyên thì bật cười.

“Mười năm rồi, lần nữa đến chơi chốn cũ, vẫn khí phái như năm đó.”

“Chỉ là không biết người xưa nơi đây còn ở nữa hay không?”

Thái Tuế hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào trong cửa lớn của phủ Trạng Nguyên.

Phủ Trạng Nguyên là gia tộc giàu có bậc nhất của phía Nam, đồng thời cũng từng là sự tồn tại như ngôi sao sáng của Võ Lâm phương nam trên giang hồ, nên dù cho có là bảo vệ cổng ở đây cũng đều là những người có thực lực không hề kém..

“Xin hỏi các ông tìm ai?”

Vài người gác cổng chặn lại đám người Thái Tuế, hỏi một cách khách sáo.

Thái Tuế trả lời: “Tôi là Thái Tuế, cảm phiền nói với gia chủ nhà các cậu, tôi muốn đến lầu Trạng Nguyên của phủ Trạng Nguyên các người dạo một vòng.”

“Thái Tuế…. lầu Trạng Nguyên?”

Vài vị gác cổng đều ngẩn ra giống như ba từ lầu Trạng Nguyên này chọc đúng vào nơi mẫn cảm nhất trong thần kinh họ vậy.

Người đứng gác cổng lập tức giận dữ, quát lên: “Các ông đúng là to gan, cũng không biết nghe ngóng xem nơi này là đâu, thế mà dám đến gây chuyện ở Phủ Trạng Nguyên, lập tức cút đi ngay!”

Mấy người làm và gác cổng phản ứng kịch liệt như vậy là bởi vì lầu Trạng Nguyên là một sự tồn tại cực kì đặc biệt của phủ Trạng Nguyên.

Nói thẳng ra thì lầu Trạng Nguyên chính là cấm địa của phủ Trạng Nguyên.

Nơi đó nghe nói là nơi ở của lão Trạng Nguyên Ngô Viễn Lưu của phủ Trạng Nguyên, vài chục năm rồi, dù cho gia chủ của phủ Trạng Nguyên bây giờ, cháu nội của Ngô Viễn Lưu là Ngô Bán Cung cũng không có tư cách tiến vào.

Mà bây giờ cái người này lại nói muốn đến lầu Trạng Nguyên, cái này không phải rõ ràng là muốn đến gây chuyện ở phủ Trạng Nguyên hay sao?

Một hàng người gác cổng của phủ Trạng Nguyên cực kì hung dữ nhìn đám người Thái Tuế, thẳng thừng đuổi khách.

Thái Tuế chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lão mù và Tôn Lực sau lưng ông ta lập tức xông lên.

Một tiếng kêu thảm thiết và tiếng xương cốt vỡ vụn hỗn tạp vang lên, những người làm của phủ Trạng Nguyên toàn bộ đều ngã ra đất chảy máu đầm đìa.

“Không biết lượng sức mình.”

Lão mù và Tôn Lực lùi về lại, giọng nói tràn đầy khinh thường.

Thái Tuế chắp tay sau lưng bước qua thân thể của những người làm ở phủ Trạng Nguyên, từng bước tiến vào trong phủ Trạng Nguyên.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, cao thủ trong sau lưng ông ta Trạng Nguyên sau lưng ông ta đều liên tiếp chạy vọt tới đây.

“Các người là ai, dám xông vào phủ Trạng Nguyên?”

Khi những cao thủ kia thấy đám người Thái Tuế phá vỡ cửa phủ Trạng Nguyên, xông thẳng vào trong thì trên mặt mỗi người đều tràn đầy giận giữ.

Bởi vì đã rất nhiều năm rồi không có ai dám có gan lớn như thế dám xông vào phủ Trạng Nguyên.

Thái Tuế không nói lời nào, vẫn chắp hai tay sau lưng một đường đi thẳng về phía trước.

Còn lão mù và Tôn Lực ở bên cạnh ông ta và những người khác đều xông lên.

Xung quanh Thái Tuế đao quang kiếm ảnh, nhưng ông ta lại nhàn nhã chậm rãi bước từng bước vào bên trong, thậm chí đến cả mắt cũng lười nhìn.

Còn lão mù, Tôn Lực và những người khác lại không thiếu đủ mọi thủ đoạn, một đường đi đều giúp Thái Tuế dọn đường sạch sẽ.

Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng vọt qua, cùng lúc có âm thanh vang lên: “Kẻ nào dám đến gây chuyện ở phủ Trạng Nguyên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play