Buổi sáng ngày hôm sau, bên trong phủ Trạng Nguyên Tây Thục.

Vẫn là nơi có hồ nhân tạo có núi có nước.

Chủ nhà của phủ Trạng Nguyên hiện tại cũng đồng thời cũng là ông cụ ở phủ Trạng Nguyên Ngô Bán Cung thường hay đến đây để ngồi, trong tay cầm một cái cần câu, mắt không di chuyển nhìn chằm chằm vào bóng cá dưới mặt hồ nước.

Bên cạnh ông có Ngô Trung Kiên đang đứng.

Ngô Trung Kiên từ hai hôm trước quay trở lại phủ Trạng Nguyên vẫn luôn bị Ngô Bán Cung quở trách, bởi vì anh ta vô dụng, ở bên nhà họ Viên lâu như thế mà không thế mà không theo đuổi được Viễn Quân Dao.

Điều này khiến Ngô Bán Cung cảm thấy cực kì tức giận.

“Ông nội…Cháu…”

“Im mồm.”

Ngô Trung Kiên vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Ngô Bán Cung quát cho một tiếng chặn lại: “Cháu đúng là khiến cho phủ Trạng Nguyên Tây Thục mất mặt, cháu nói xem, cháu đàn ông đàn ang thân cao bảy tấc, là Trạng Nguyên nhỏ của Tây Thục, ngày thường không phải cháu nói cháu lợi hại lắm hay sao, sao nào? Có một con nhóc thôi mà cũng không giải quyết được ư?”

Ngô Trung Kiên biểu thị bất lực, nói: “Ông nội, bây giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, tư tưởng cổ đại của ông cũng nên thay đổi đi thôi ạ.”

“Bây giờ ai cũng chú ý đến việc tự do yêu đương, không thể ép hôn được, cháu thực sự đã tận lực rồi nhưng mà cái cô Viễn Quân Dao kia không có cảm giác gì với cháu, cháu cũng không có cách nào cả.”

“Ông nội, cháu thấy hay là thôi đi vậy, cháu tiếp tục theo phương pháp luyện công của lão tổ tông, lần nữa chấn huy hoàng năm đó của lão tổ tông có được không?”

“Cháu muốn chết à.”

Ngô Bán Cung tức giận, tiện tay lấy cái dây câu đang ở trong ao kéo lên mạnh mẽ quất vào người Ngô Trung Kiên.

Cái dây câu cá này tuy nhỏ nhưng ở trong tay của Ngô Bán Cung lại nhảy múa linh hoạt vô cùng, quất lên người của Ngô Trung Kiên thậm chí còn đau hơn cả dùng roi quất.

Ngô Trung Kiên bị Ngô Bán Cung quất đến xuýt xoa, nhưng anh ta cũng không dám trốn.

Đây là quy tắc, một khi Ngô Trung Kiên trốn thì Ngô Bán Cung càng quất mạnh tay hơn.

“Ngô Trung Kiên, ông cho cháu thời gian một tháng cuối cùng, sau một tháng cháu mà vẫn không cưới được con gái nhà họ Viên thì ông sẽ phế võ công của cháu.”

“Phế võ công….”

Đồng tử của Ngô Trung Kiên rung động mạnh mẽ, anh ta sợ nhất chính là nghe thấy ông mình nói câu này.

Đây cũng là điểm yếu của Ngô Trung Kiên, nếu không phải sợ bị Ngô Bán Cung phế bỏ võ công anh ta còn lâu mới tận tâm tận lực theo đuổi Viễn Quân Dao.

“Cháu sẽ cố hết sức, ông nội!” Ngô Trung Kiên cực kì bất đắc dĩ.

“Không phải cố hết sức mà là nhất định phải cưới về cho ông.” Ngô Bán Cung vừa nói vừa lần nữa thả dây câu cá vào trong hồ nước nhân tạo.

“Vâng, ông nôi.”

Ngô Trung Kiên không lay chuyển được ông nội của mình chỉ có thể cắn răng mà đáp ứng.

Ngô Bán Cung tiếp tục nhìn vào bóng cá trong mặt hồ, hỏi: “Mấy ngày trước, Thái Tuế từ trong lôi tháp ra rồi à?”

“Vâng, ông nội.”

Ngô Trung Kiên vội vàng nói: “Lúc đó có rất nhiều người đi tìm giết Thái Tuế, Ngụy Tuấn và Trần Hùng bên nhà họ Viên cũng đều đi, nhưng thất bại cả.”

“Ông nội, Thái Tuế kia khủng bố lắm hay sao?”

Ngô Bán Cung hít sâu một hơi, bao nhiêu năm rồi, Ngô Trung Kiên lâu lắm rồi không thấy ông nội mình có biểu hiện phiền muộn như thế: “Phía Nam sắp loạn rồi.”

“Phía Nam sắp loạn?”

Ngô Trung Kiên không hiểu rõ lắm, anh ta bình thường chỉ là một tên đam mê võ thuật thích đi thách đấu tất cả các cao thủ võ lâm ở Vạn Hoa, hoàn toàn không hiểu gì về thế cục lúc này.

“Ông nội, lời này của ông là có ý gì?”

Ngô Bán Cung lắc đầu, nói: “Cháu cũng sẽ mãu chóng biết thôi, bởi vì Thái Tuế đã đến rồi.”

“Cái gì cơ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play