“Tôi không biết hút.” Trần Hùng từ chối ý tốt của Thanh Long.

“He he, cậu thật sự là không biết hưởng thụ mà.”

Nói xong, Thanh Long chỉ vào một nơi cách đó không xa và nói: “Ở đằng kia có một quán trà, chúng ta đến đó nói chuyện thì sao nào?”

“Vợ của tôi vẫn còn đang đợi tôi ở nhà kìa, tôi không có thời gian đâu.” Trần Hùng trực tiếp từ chối Thanh Long.

“Ồ.”

Thanh Long thở dài một tiếng, có hơi thất vọng.

Trần Hùng đi thẳng vào ngay vấn đề: “Thanh Long của Thanh Cảnh Môn, nếu tôi đoán không sai, thì Thanh Cảnh Môn của các ông còn có Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nữa đúng không, dưới trướng của môn chủ Thanh Cảnh Môn các anh được xem là người đứng thứ hai đúng chứ?”

Thanh Long cười nói: “Đã đoán đúng được một nửa rồi.”

“Ý của ông là sao?”

“Bởi vì tôi chính là môn chủ của Thanh Cảnh Môn.”

“Không thể như thế được.” Trần Hùng lắc đầu nó: “Thanh Cảnh Môn là một tổ chức lợi hại đến như vậy, dựa vào ông thì không thể làm nổi chức môn chủ đâu.”

Những gì Trần Hùng nói tương đối thẳng thắn, hoàn toàn không giữ lại cho Thanh Long chút xíu mặt mũi nào cả.

Nếu như những lời này mà từ miệng một người khác thốt ra thì e rằng Thanh Long đã trở mặt ngay tại chỗ rồi, nhưng chính Trần Hùng lại là người nói ra những lời này, cho nên Thanh Long cũng không hề tức giận.

“Ha ha ha, môn chủ mà tôi nói, không hề ám chỉ người đứng đầu Thanh Cảnh Môn.”

“Tôi, Thần Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ là môn chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn, mỗi người quản lý riêng biệt từng khu vực đông nam tây bắc của Vạn Hoa.”

“Thần hổ?” Trần Hùng ngạc nhiên: “Tại sao lại là Thần hổ lại không phải là Bạch Hồ?”

Thanh Long cười nói: “Chỉ là một cái tên thôi mà, không cần phải để ý nhiều làm gì.”

Tuy nhiên, Trần Hùng luôn cảm thấy chuyện này có điều gì đó không đúng lắm, hình như đối với cái danh xưng Bạch Hổ này của Thanh Cảnh Môn còn có một vài câu chuyện đặc biệt, nhưng nếu như Thanh Long đã không muốn nói, thì Trần Hùng cũng không định hỏi thêm gì nữa.

Thanh Long nói tiếp: “Và ở trên chúng tôi, còn có một người đứng đầu nữa, đó mới là ông chủ thực sự, hơn nữa ở bên cạnh đại lão còn có một hội nguyên lão, cho nên môn chủ bốn phương chúng tôi ở trong Thanh Cảnh Môn chỉ có thể xếp ở vị trí thứ ba mà thôi.”

“Nói thẳng ra, chúng tôi chỉ là con la hô mưa gọi gió ở bên ngoài thôi.”

Cái ví dụ này của Thanh Long khiến cho Trần Hùng phải bật cười, lúc này tâm trạng của anh có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Đột nhiên tôi đổi ý rồi, tôi có hơi khát, đến quán trà ở đằng kia uống chút trà cũng không tệ.”

“Được thôi, nhưng lần này cậu phải mời đấy.”

Trần Hùng sụt sịt đáp: “Tốt xấu gì cũng là một công chức, keo kiệt như vậy à?”

“Chuyện nào ra chuyện đó chứ.” Thanh Long đáp lại: “Hôm nay tôi đã giúp cậu giải quyết một rắc rối lớn như vậy, không phải cậu nên cảm ơn tôi hay sao?”

“Nói vậy thì cũng đúng.”

Trần Hùng không nói nhiều nữa, anh cùng với Thanh Long đi về phía quán trà ở đằng kia.

Hai người tìm một phòng riêng trong quán trà để ngồi xuống, sau đó mỗi người pha một tách trà Long Tỉnh.

Trần Hùng nhấm một ngụm trà trong tay và nói: “Bắt đầu từ núi Bồng Lai, sau đó đến thành phố Bình Minh và cuối cùng bây giờ lại là Tô Hàng Châu, Thanh Cảnh Môn các ông đã luôn đi theo tôi, bộ không mệt sao?”

“Đây là công việc của chúng tôi, cho dù có mệt thì cũng phải cắn răng chịu đựng.” Thanh Long đáp lời.

Trần Hùng cười ha ha, rồi nói: “Nói thẳng ra đi, rốt cuộc là Thanh Cảnh Môn các ông muốn làm gì?”

Thanh Long đáp: “Nghe nói cậu vẫn luôn muốn dời điện Đức Hoàng về nước Vạn Hoa, theo lối suy nghĩ lá rụng về cội và chẳng phải là Thanh Cảnh Môn chúng tôi đang đặc biệt đến để quan tâm những chuyện này của các cậu đây sao?”

“Cậu nói xem một thế lực khổng lồ như điện Đức Hoàng của cáccậu, nếu thật sự trở về nước Vạn Hoa, thì không phải là chúng tôi nên quan tâm đến nó một cách đàng hoàng à?”

Trần Hùng cười ha ha một tiếng, rồi nói: “Chúng tôi là một công ty xí nghiệp chính quy và hợp pháp, nếu quay trở về đất nước và đóng góp một phần cho sự thịnh vượng của tổ quốc thì các ông không thể can thiệp vào đâu, Thanh Long đừng có nói vòng vo nữa.”

Thanh Long cười to đáp lại: “Cũng đúng, nghe nói lần này cậu trở về nước Vạn Hoa mang theo tham vọng rất lớn, vì để đối phó với người trông nhà của cậu, cậu cũng sẽ không ngần ngại chiếm lấy toàn bộ phương Nam.”

“Thanh Cảnh Môn chúng tôi phụ trách chính là về các gia tộc giàu có quyền lực hạng nhất trong nước, các gia đình siêu cấp quyền thế và thậm chí cả các gia đình hoàng tộc, còn có toàn bộ các gia tộc ẩn thế, giang hồ ở nước Vạn Hoa. Trần Hùng à, mục đích đến Tô Hàng lần này của cậu là sắp đặt bàn cờ toàn bộ ở phương Nam, vậy cậu nói xem như thế này, thì Thanh Cảnh Môn chúng tôi có nên quan tâm đến hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play