Người nọ phản ứng còn nhanh hơn Sở Kiều, trong phòng có thể nghe thấy tiếng cửa phòng Từ Vũ Nguyệt bị mở ra, vội vàng chạy tới cửa. Sở Kiều và Trương Tử Cẩn vội bước ra khỏi giường thấy đèn trong phòng khách không được bật, chỉ có một ngọn đèn ở hành lang được thắp sáng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Từ Vũ Nguyệt lao vào vòng tay của Hàn Mẫn Linh. Không nhìn rõ được vai của Từ Vũ Nguyệt nhưng lại ôm chặt lấy nàng.
Sở Kiều lặng lẽ nhìn họ, chuyện này không còn quan trọng nữa.
Khi Hàn Mẫn Linh ngẩng đầu lên, Trương Tử Cẩn bật đèn, Sở Kiều nhìn thấy bộ dạng của Hàn Mẫn Linh, cô ấy rõ ràng là hốc hác và gầy hơn rất nhiều. Quần áo từ lúc cô đi nhàu nát, trông bụi bặm. Nhưng đôi mắt sáng ngời, nhìn hai người chậm rãi nở nụ cười.
Sở Kiều cảm thấy chua xót trong lòng.
Từ Vũ Nguyệt nép vào vòng tay của Hàn Mẫn Linh.
Hàn Mẫn Linh nhìn Trương Tử Cẩn nói: "Cẩn Nhuế, cậu có thể làm một tô mì không? Tôi chưa ăn gì nên rất đói."
“Được rồi.” Trương Tử Cẩn không hỏi nhiều đi vào bếp.
Hàn Mẫn Linh lại nhìn Sở Kiều, nói nhẹ: "Cùng ăn cơm đi, chị và cảnh sát không có nhiều thời gian, sau này họ sẽ đến đưa chị đi."
Từ Vũ Nguyệt nắm lấy cổ áo của Hàn Mẫn Linh, kéo đầu cô xuống hôn một cách mãnh liệt, không để cô nói một lời.
Khi mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn, Hàn Mẫn Linh vừa ăn mì vừa đút trứng rán vào bát cho Từ Vũ Nguyệt: "Vũ Nguyệt, sao em gầy đi nhiều vậy? Hai ngày qua ai bỏ đói em?"
Hàn Mẫn Linh giọng điệu thoải mái, so với Sở Kiều và Trương Tử Cẩn thì dường như nhìn đi chỗ khác. Sở Kiều không biết mình có thể nói gì, Trương Tử Cẩn hiếm khi nói, cô muốn biểu hiện nhẹ hơn nhưng không thể giấu được ánh mắt nghiêm trọng.
“Đừng như thế này.” Hàn Mẫn Linh đặt bát xuống ôm Từ Vũ Nguyệt, nhẹ giọng nói “Chị không nghĩ tới sau này sẽ có cơ hội gặp mặt như thế này… chị mới quay lại, chị có chuyện muốn nói với em, Vũ Nguyệt. "
Hàn Mẫn Linh đột nhiên liếc nhìn hướng cửa ra vào, sau đó đưa tay nhéo nhéo mặt của Từ Vũ Nguyệt, gượng cười nói: "Chị không hối hận, Vũ Nguyệt. Chị đã đến đó hai ngày rồi. Trước đây chúng ta đã từng đến vài nơi, chị đã nghĩ sau này không được đi nữa, nhìn phong cảnh rồi nghĩ thật sự là rất đặc biệt ... buồn. "
Từ Vũ Nguyệt nói: "Chị đừng nói chia tay với em, em không đồng ý."
“Ai nói hai chúng ta sẽ chia tay?” Hàn Mẫn Linh chế nhạo, giơ ngón tay Từ Vũ Nguyệt lên. “Hàn gia đã công nhận em là vợ của chị. Nếu em sẵn lòng chờ đợi, chị chắc chắn sẽ cố gắng ra ngoài sớm hơn. Tất nhiên, nếu em không có ... nếu em gặp ai đó mà em thích hơn, hãy đến nói với chị, để chị... "Trước khi lời nói ra, Từ Vũ Nguyệt đã nhìn thẳng giữ mặt cô lại.
Hàn Mẫn Linh dừng giọng, mang theo vẻ trêu chọc, thở dài: "Vũ Nguyệt, không phải em nói rốt cuộc tìm được việc gì sao? Đừng để bị ảnh hưởng bởi chị, em cứ đi quay phim xong đi. Ai cũng có thể làm tổn thương em, em cũng không được phép có bất cứ gánh nặng nào trong phim cô gái nhỏ của chị, em chỉ cần biết, dù em có là gì trên thế giới này, chị vẫn sẽ yêu em và bảo vệ em mọi lúc. Biết không?"
Đôi mắt Từ Vũ Nguyệt tối sầm lại, thâm tình nhìn cô.
Hàn Mẫn Linh quay đầu lại, đối mặt với Sở Kiều và Trương Tử Cẩn "Cẩn Nhuế, Tôi sẽ không nói gì nữa, tôi biết cậu sẽ chăm sóc Vũ Nguyệt."
Trương Tử Cẩn gật đầu: "Nhất định."
“Sở Kiều, để chị nói cho em biết, khi quay phim với Vũ Nguyệt, hãy nhớ đây là bạn gái của chị. Em không được phép có những hành động thân mật với em ấy, biết không!” Hàn Mẫn Linh nhìn Sở Kiều nhướng mày.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Mũi của Sở Kiều không ngừng đau nhức, Trương Tử Cẩn thoải mái nắm tay nàng dưới bàn.
“Được rồi.” Hàn Mẫn Linh cười nhẹ “Tôi thật sự rất an tâm.”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, lần này là tiếng gõ ba lần đều đặn. Vẻ mặt của Hàn Mẫn Linh chật vật, có vẻ hơi thoải mái. Vừa đứng dậy, Từ Vũ Nguyệt đã ôm chặt lấy eo cô, giống như cảm xúc đã lâu trào ra, lay động không cho cô rời đi.
Hàn Mẫn Linh quay đi, điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy. “Vũ Nguyệt.” Cô khẽ kêu một tiếng, nâng đầu Vũ Nguyệt lên, hôn tới tấp vào môi nàng, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói như chết lặng.
Môi và răng đều có vị mặn, Hàn Mẫn Linh nhìn thấy Từ Vũ Nguyệt mờ mịt nhìn mình nhưng không biết cô đang khóc, gọi tên Từ Vũ Nguyệt rồi hôn nàng xoa dịu tất cả sự miễn cưỡng trong đó.
“Vũ Nguyệt.” Hàn Mẫn Linh hôn lên nước mắt của Từ Vũ Nguyệt, giọng nói của cô vẫn còn run rẩy cùng với tiếng gõ cửa “Vũ Nguyệt… Chị đi đây"
Lần này là từ biệt.
Một tháng sau, vụ án của Hàn Mẫn Linh được mở ra xét xử.
Hàn Mẫn Linh đã tự đầu thú và luôn hợp tác với cảnh sát. Luật sư đã cố gắng hết sức để bào chữa cho cô trước tòa, kết quả cuối cùng gần giống như trước - 5 năm tù.
Vào ngày xét xử, Sở Kiều và những người khác đều có mặt, Từ Vũ Nguyệt lặng lẽ ngồi với họ, nhìn Hàn Mẫn Linh trả lời câu hỏi của thẩm phán.
Sở Kiều luôn sợ Từ Vũ Nguyệt sẽ không thể chịu đựng được, nhưng Từ Vũ Nguyệt mạnh mẽ hơn nàng nghĩ, hay nói đúng hơn là cứng rắn. Dường như qua một đêm, nàng ấy càng lộ ra vẻ trầm tư hơn trước, ánh mắt nhìn Hàn Mẫn Linh thật lâu và dịu dàng.
Mọi thứ đã ổn định.
Sau đó, Từ Vũ Nguyệt giống như Hàn Mẫn Linh đã nói, tham gia vào đoàn phim như không có chuyện gì xảy ra, cùng với Sở Kiều hoàn thành quay bộ phim của Tần Viễn Thư như đã định.
Nhưng sau khi đóng máy bộ phim này, Từ Vũ Nguyệt không còn đóng phim nữa, đây là bộ phim đầu tiên và cũng là bộ phim cuối cùng của nàng. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi nhiệt độ tăng lên và mùa xuân đã đến, Sở Kiều nhận được thông báo nàng sẽ tham gia phỏng vấn cuối kỳ của Perfect love.
Từ Vũ Nguyệt trở về Sở gia sống với dì Từ và Sở ba, để lại Trương Tử Cẩn và Sở Kiều ở nhà.
Trong khoảng thời gian này, cả chiếc nhẫn của Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đều không được tháo ra. Những đồn đoán về mối quan hệ của hai người từ lâu đã bùng phát. Một số người nói họ đã ở bên nhau, một số người nói hai người đang cường điệu cho Perfect Love.
Trước khi đi ngủ, Sở Kiều nằm trong vòng tay của Trương Tử Cẩn, chân trắng nõn đè lên cô, xoay nhẫn lại nói: "Em nghĩ ngày mai sẽ công bố mối quan hệ của chúng ta ... Em có chút lo lắng."
“Em lo lắng cái gì?” Trương Tử Cẩn cười nhẹ, nghịch ngợm ngón tay của Sở Kiều “Không phải ngày đầu tiên kết hôn.”
“Này, em nói, chị làm sao có thể bình tĩnh như vậy.” Sở Kiều xoa xoa mặt Trương Tử Cẩn, cố ý vuốt ve tóc cô, cười làm nũng.
Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều “Ngày đầu tiên chị kết hôn em, giống như muốn nói cho cả thế giới biết.”
Sở Kiều hôn lên mặt Trương Tử Cẩn cười, nói: "Ghi hình xong, chúng ta đi chơi nhé?."
“Được rồi.” Trương Tử Cẩn vặn điều hòa sang chế độ ngủ, nhét Sở Kiều vào trong chăn bông, hôn lên trán nàng, nói nhỏ: “Gần đây có nhiều chuyện quá, chị rất muốn đưa em đi thư giãn. "
Sở Kiều chớp mắt, nắm lấy tai Trương Tử Cẩn yêu cầu cô cúi đầu xuống, xoay người.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Tử Cẩn nhìn xuống.
Sở Kiều thì thầm vào tai cô: "Em yêu chị."
Trương Tử Cẩn sững sờ một lúc, sau đó trong mắt hiện lên ý cười, cô ôm chặt Sở Kiều đáp lại nàng bằng nụ hôn nồng nhiệt. Cô chạm vào điều khiển từ xa của máy điều hòa một lần nữa rồi tăng nhiệt độ.
Rốt cuộc, chăn bông che phủ hai người.
--------
Tại địa điểm ghi hình, các nhân viên đang chỉnh sửa lần cuối, hàng ghế khán giả bên dưới đã kín chỗ. Kể từ khi Perfect Love phát sóng, tỷ suất người xem đã vượt xa, ba cặp đôi trong tưởng tượng đã trở nên siêu nổi tiếng. Trong đó, cặp đôi được yêu thích nhất là Trương Tử Cẩn và Sở Kiều, xuất hiện lần đầu sau khi bỏ chương trình họ đã nhận được sự kỳ vọng của mọi người. Người ta nói vé của buổi biểu diễn đã cháy đến ba lần vào ngày hôm trước và vẫn có người mua, kêu gọi bạn không được bỏ lỡ buổi biểu diễn này.
Trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm vẫn đang chỉnh lại kiểu tóc cho Sở Kiều, trong khi Trương Tử Cẩn uể oải đứng sang một bên, mặc bộ đồ rộng màu xanh đậm và đi giày cao gót. Vòng một cũng hở ra một chút cảnh xuân. Trái tim Sở Kiều đập không ngừng.
Nàng nhìn cô, chuyên gia trang điểm cũng đỏ mặt khi nhìn thấy Trương Tử Cẩn.
Tại sao Trương Tử Cẩn lại quyến rũ đến vậy?
Sở Kiều vẫy tay với thợ trang điểm, đứng lên dựa vào Trương Tử Cẩn rồi ôm cô. Lúc này, nhân viên đến thông báo đã sẵn sàng biểu diễn.
Khi hai người bước ra tình cờ gặp Kiệt Phàm và Dư Hoài đi ra từ phòng thay đồ đối diện. Vẻ mặt của Dư Hoài trông không tốt. Khi cô nhìn thấy Sở Kiều, cô chỉ liếc nhìn nàng rồi đi về phía trước. Kiệt Phàm đi bên cạnh Dư Hoài, ánh mắt lướt qua người Trương Tử Cẩn rồi nhanh chóng quay đi.
“Cô ấy đổi tính à?” Sở Kiều nhướng mày, ngạc nhiên vì hôm nay Dư Hoài không gây chuyện.
Trương Tử Cẩn cười: "Chị nghe nói Kiệt Phàm và Dư Hoài đã gây ra rất nhiều rắc rối khi ghi hình cho tập cuối của chương trình. Có lẽ vì hợp đồng mà họ có thể tham gia chương trình bây giờ."
"Thật kỳ lạ, nhưng cô ấy không thể nhìn rõ bộ mặt thật của Kiệt Phàm."
Trương Tử Cẩn đưa Sở Kiều đi về phía trước, mỉm cười.
Khi Sở Kiều và Trương Tử Cẩn lên sân khấu, các fan trên khán đài rõ ràng là rất phấn khích. Trên sân khấu, Sở Kiều và Tần Viễn Thư cùng Sang Y gặp nhau rồi tươi cười chào hỏi. Chương trình tạp kỹ lần này gần giống với các chương trình trước, sau hai vòng đầu tiên của trò chơi, tất cả các khách mời sẽ ngồi lại với nhau để chuẩn bị phỏng vấn và người dẫn chương trình sẽ đặt một số câu hỏi. Tất nhiên, những câu hỏi này đều được bình chọn ra từ người hâm mộ.
Nhóm của chương trình đã làm mê mẩn thị hiếu của mọi người. Sở Kiều và Trương Tử Cẩn nổi tiếng đến mức họ xếp nhóm này vào cuối.
Khi đã lên sân khấu, Dư Hoài và Kiệt Phàm ngay lập tức trở thành cặp tình nhân trên màn ảnh, ngọt ngào và mơ hồ. Sang Y có phong cách nhất quán và hòa hợp với Tần Viễn Thư một cách tự nhiên. Và Trương Tử Cẩn ...
Sở Kiều nhìn xuống, Trương Tử Cẩn siết chặt tay nàng. Sở Kiều nhìn vào khán giả, đèn flash và máy ảnh, nàng nhìn thấy Trương Tử Cẩn nuốt nước bọt không tự nhiên.
Tại sao cô ấy lại lo lắng?
Lúc này ánh mắt của người chủ trì đã nhìn sang, tự nhiên nhìn thấy ngón tay đan vào nhau của hai người, liền cười đầy ẩn ý nói: "Xem ra Tử Cẩn và Sở Kiều rất hợp nhau!"
Trương Tử Cẩn liếc mắt nói: "Đúng vậy, chúng ta có quan hệ rất tốt."
Cảm thấy tay Trương Tử Cẩn siết chặt, Sở Kiều cảm thấy hơi nóng trên mặt không thể giải thích được. May mắn thay, đèn đủ sáng, mọi người không nhận ra chút nào.
Sang Y buồn cười nhìn hai người, thỉnh thoảng thì thầm gì đó với Tần Viễn Thư.
Người dẫn chương trình cũng hỏi: "Trước khi chương trình bắt đầu, bạn đã nói Sở Kiều là mẫu người lý tưởng của bạn. Cho nên sau khi chương trình kết thúc, bạn có tính đến việc phát triển thêm với Sở Kiều không?"
Trương Tử Cẩn liếc nhìn khán giả, đột nhiên nhận được một loạt tiếng la hét.
“Tôi chưa xem xét”Trương Tử Cẩn khẽ nói, môi cô cong lên.
Vì nàng là vợ của chính mình từ lâu rồi, vậy cần cân nhắc cái gì?
Rõ ràng là người dẫn chương trình không ngờ Trương Tử Cẩn sẽ đưa ra câu trả lời này, anh nghẹn lời một lúc không nói được câu tiếp theo.
Không thể nào, nhìn hai người như vậy mà Trương Tử Cẩn không có ý tưởng cùng Sở Kiều phát triển sao? Đương nhiên người dẫn chương trình không tin, khán giả càng không hài lòng với câu trả lời này, tất cả đều hét lên: "Cùng nhau! Cùng nhau!"
Ra đòn trong lúc bàn là còn nóng, người dẫn chương trình cuối cùng đã đưa ra câu hỏi mà cả dân mạng mong chờ.
"Nhưng dựa trên các màn trình diễn khác nhau của bạn trong chương trình, để tôi hỏi câu này thay mặt cho người hâm mộ! Xin lỗi—"
"Hai người thật sự chỉ là tình giả?"
Đây là điều mà Sở Kiều chờ đợi.
Tất cả các cảnh quay đều hướng nàng và Trương Tử Cẩn, ngay cả màn hình lớn trong trường quay cũng là cận cảnh của nàng và Trương Tử Cẩn. Cho nên tình cảm trong mắt họ rất rõ ràng.
Sở Kiều cảm thấy lòng bàn tay Trương Tử Cẩn có chút mồ hôi, quay đầu nhìn cô, ánh mắt Trương Tử Cẩn chỉ dành cho nàng. Sở Kiều đột nhiên nhếch môi cười, còn cố ý dùng ngón trỏ vuốt ve để trêu chọc cô.
Khán giả như nín thở chờ đợi câu trả lời của hai người.
Trương Tử Cẩn giơ bàn tay mà hai người đã che giấu, để lộ chúng một cách công khai trước ống kính. Trên ngón áp út của hai người là chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh.
“Ai nói chúng tôi là giả?” Trương Tử Cẩn cười nói.
Trong ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của người dẫn chương trình, Sở Kiều nhận lấy lời nói của Trương Tử Cẩn, siết chặt đôi tay đang đan vào nhau, giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên: "Cảm ơn, chúng ta đã kết hôn."