Không còn để ý đến điện thoại, Sở Kiều chạy xuống như điên, cảm giác sợ hãi chưa từng có quét qua nàng, hét lên: "Vũ Nguyệt! Vũ Nguyệt! Em đang ở đâu?"
Các nhân viên hoảng sợ nhìn Sở Kiều chạy về phía đường bên cạnh nhưng không chạy theo. Sở Kiều lao thẳng đến đó, lúc này chắc là nhân viên đã về gần hết, không có ai cả. Nàng vừa chạy vừa thở hổn hển, vừa gọi tên Từ Vũ Nguyệt vừa tuần tra xung quanh: "Vũ Nguyệt?"
"Vũ Nguyệt!"
"Em ở đâu..."
Mặc dù đây là một địa điểm ngoài trời, nhưng luôn có những điểm mù mà camera không thể thấy được. Bây giờ Sở Kiều tự hỏi liệu Từ Vũ Nguyệt có cố tình bị kéo vào điểm mù hay không.
Nhưng làm sao lại không có một chút âm thanh nào, không thể, không thể!
Một giọt mồ hôi lạnh rơi dọc theo đường nét trên khuôn mặt, cả lòng bàn tay đều ướt đẫm, Sở Kiều cố ép trái tim đang đập điên cuồng của mình chậm lại, nhưng hoàn toàn vô ích ...
"Vũ Nguyệt !!!"
Nàng lại rống lên, đột nhiên nhận ra có chuyển động từ nơi tối tăm theo đường chéo trước mặt mình. Đồng tử của Sở Kiều co lại ngay lập tức khóa chặt ở đó. Khi nàng định bước tới, nàng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Từ Vũ Nguyệt lộ ra. Dưới ánh trăng--
Một bóng người cao lớn đạp Từ Vũ Nguyệt lăn từ chỗ tối đến chỗ sáng, không, chính xác mà nói, chính là người đàn ông mà Từ Vũ Nguyệt không thể phản kháng.
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, một nửa khuôn mặt của ông ta không thể nhìn thấy. Khi Sở Kiều nhìn thấy biểu hiện của Từ Vũ Nguyệt, nàng đã rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi——
Người đàn ông quay lưng về phía Sở Kiều, đè Từ Vũ Nguyệt cuống đất, tay bóp vào cổ Từ Vũ Nguyệt, siết chặt không thương tiếc. Mặt Từ Vũ Nguyệt bắt đầu đỏ bừng, hơi thở dần yếu đi.
Nếu ông ta bóp hơn nữa, Từ Vũ Nguyệt sẽ chết ngạt.
Ai đây!
“Vũ Nguyệt!” Sở Kiều lúc này sợ đến mức sắc mặt tái xanh, không biết là ai, chỉ biết nàng phải chạy tới cứu Từ Vũ Nguyệt, nàng không thể để Từ Vũ Nguyệt gặp chuyện!
Người đàn ông không quay đầu lại, giọng nói nghiêm nghị: "Đừng tới đây!"
Ông ta buông một tay, lấy điện thoại di động trong túi ra ném xuống đất, nắm chặt tay đấm lên, màn hình điện thoại vỡ nát.
Sở Kiều có thể thấy rõ đó là điện thoại của nàng.
“Đến đây, ta sẽ để cho ngươi kết thúc giống như Vũ Nguyệt” Người đàn ông nói với một chút điên cuồng không thể giải thích được.
"..đi..."
"Chát -"
Một cái tát lớn, khuôn mặt của Từ Vũ Nguyệt lập tức đỏ bừng sưng tấy, khóe mắt cũng đã thâm tím, nhìn vết sẹo nhỏ cũng không nhìn thấy. Tay của người đàn ông nhanh chóng đặt ở trên cổ Từ Vũ Nguyệt, ông ta cười nói: "Còn dám nói chuyện?"
Người điên.
Ông ta điên rồi!
Sở Kiều giật mình trước động tác điên cuồng của người đàn ông, nhưng ngay sau đó nghiến răng rút ra một ngọn giáo sắc nhọn từ giá đỡ phía trước. Đạo cụ nhóm cổ đại có thể nhìn thấy khắp nơi, giáo được làm đặc biệt mỏng nhưng thanh gỗ bên dưới rất chắc chắn.
Tay run, có lẽ chân cũng run, nhưng hiện tại trong lòng hoảng sợ cùng sợ hãi cũng không được phép suy nghĩ nhiều. Sở Kiều chỉ biết nàng sẽ làm choáng người đàn ông khủng khiếp này và kéo Từ Vũ Nguyệt ra ngoài.
Sở Kiều lo lắng đến mức nàng còn không nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp khi có người gọi nàng sau lưng.
Ai đó giật lấy cây thương trong tay nàng, lướt qua bên hông Sở Kiều rất nhanh, lao thẳng về phía Từ Vũ Nguyệt—
Khoảnh khắc mũi thương vỡ tan, Hàn Mẫn Linh trực tiếp cầm một cây gậy dài đánh mạnh vào cổ người đàn ông, sau đó đánh mạnh vào đầu, người đàn ông khịt mũi rồi trực tiếp ngã sang một bên. Từ Vũ Nguyệt bị Hàn Mẫn Linh kéo một cách thô bạo, trực tiếp ném người cho Sở Kiều.
“Sở Kiều!” Đó là giọng nói của Trương Tử Cẩn, sau đó vai Sở Kiều được ấn vào. Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc rồi ngã thẳng vào vòng tay Trương Tử Cẩn. Dù thần kinh căng thẳng vẫn chưa thả lỏng nhưng Sở Kiều vẫn nghẹn ngào khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm và lo lắng của Trương Tử Cẩn. Không nói nên lời.
“Sở Kiều, chị ở đây.” Trương Tử Cẩn nhìn Hàn Mẫn Linh vẫn đang vung gậy, biết chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, “Chị phải đi ngăn Hàn Mẫn Linh lại, cậu ấy cứ thế này sẽ gϊếŧ người mất. "
Hàn Mẫn Linh không nói lời nào, cô run hết cả người khi nhìn thấy Vũ Tuấn bóp cổ Từ Vũ Nguyệt, Hàn Mẫn Linh muốn bóp cổ Vũ Tuấn cho đến chết mới có thể để cơn tức giận của cô được trút hết. Mắt cô đỏ hoe, chỉ cần Vũ Tuấn dám trốn, cô sẽ đánh ông ta thêm mười lần nữa, cho đến khi Vũ Tuấn bị đánh khóe miệng chảy máu.
Hàn Mẫn Linh thậm chí không thể nghĩ đến, nếu cô đến muộn một giây, nửa giây!
Sau đó Từ Vũ Nguyệt chết trong tay tên khốn nạn này.
Sự tỉnh táo của cô gần như không còn.
Trương Tử Cẩn mắng cô: "Hàn Mẫn Linh, bình tĩnh lại cho tôi!!! Bỏ xuống, ông ta sắp bị cậu gϊếŧ rồi !!!"
Trương Tử Cẩn định túm lấy cây gậy của Hàn Mẫn Linh, nhưng lực tay phải của cô thực sự vẫn chưa đủ, đối mặt với Hàn Mẫn Linh đang gần như mất bình tĩnh, cảm giác bất lực lại ập đến. Trương Tử Cẩn lo lắng đổ mồ hôi cảm thấy biểu hiện của Hàn Mẫn Linh đặc biệt không ổn, cô không thể biết được điều gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, cảm giác tồi tệ trong lòng cô đặc biệt mạnh mẽ.
“Đừng tới đây.” Vũ Tuấn bò trên mặt đất cũng không biết mình đang phát ra âm thanh gì. Hàn Mẫn Linh kinh tởm liếc nhìn, đưa mắt về phía Từ Vũ Nguyệt, ở trên mặt và cổ bầm tím của nàng, tàn nhẫn nói: “Vũ Tuấn, tên khốn này hôm nay được giao tới cửa, cậu nhìn thấy hắn vừa muốn làm gì. Hắn muốn gϊếŧ Vũ Nguyệt, hắn muốn gϊếŧ Từ Vũ Nguyệt! "
Hàn Mẫn Linh giẫm lên Vũ Tuấn, chiếc mũ lưỡi trai không còn rõ nữa, máu và tóc dính chặt vào nhau rồi ông ta nghiêng mình dường như ngất đi trong vô thức.
“Đủ rồi Mẫn Linh, bình tĩnh lại!” Trương Tử Cẩn lại đi đến bên cạnh Từ Vũ Nguyệt, lo lắng lắc vai nàng ấy “Nói chuyện đi Vũ Nguyệt, nhanh lên để Hàn Mẫn Linh dừng lại. Thực sự tức chết mà. Vũ Nguyệt! "
Đôi mắt của Hàn Mẫn Linh rất lạnh, Trương Tử Cẩn chưa từng thấy trong mắt cô có cảm xúc như vậy, ai nhìn thấy cũng rất lạnh. Cô đá Vũ Tuấn ra, nhìn Trương Tử Cẩn rồi đưa tay ra đánh thẳng vào cổ tay phải của Trương Tử Cẩn.
Sức lực không nặng, nhưng Trương Tử Cẩn toát mồ hôi lạnh, tay phải đột nhiên không còn chút sức lực nào.
Từ Vũ Nguyệt như mất hồn, chỉ có đầu ngón tay run rẩy.
Hàn Mẫn Linh ném cây gậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Vũ Tuấn, nắm lấy cổ áo hắn kéo lên: "Giả bộ cho ai xem?! Nếu ông cho cô ấy chết, tôi sẽ cho ông chết."
“Không ổn.” Sở Kiều bị sốc, Vũ Tuấn đã hôn mê ở nơi được camera giám sát.
“Không thể đánh được nữa, Tử Cẩn, ngăn chị ấy lại !!!” Sở Kiều đang khóc hét lên, nàng cảm thấy tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Hàn Mẫn Linh là người đã được huấn luyện thực chiến, người được huấn luyện như vậy sẽ không có quy tắc khi chiến đấu, sẽ chọn những nơi không gây tử vong nhưng đau đớn. Trương Tử Cẩn có thể thấy rõ nơi mà Hàn Mẫn Linh chọn đều là vết thương chí mạng.
Cú đấm mà cô vừa giáng xuống đủ để đánh nát lá lách của Vũ Tuấn.
"Dừng lại Hàn Mẫn Linh!"
"Hàn Mẫn Linh!"
Trương Tử Cẩn lại vội vàng đứng dậy, dựa vào tay trái của mình dùng sức đè lên vai Hàn Mẫn Linh, hy vọng kéo cô ra khỏi người Vũ Tuấn.
Lúc này, Vũ Tuấn đã tỉnh dậy.
Hàn Mẫn Linh đang co chân đè lên cổ hắn, khi Vũ Tuấn mở miệng ra thì đầy bọt máu do răng bị gãy. Nhưng hắn đang cười với Hàn Mẫn Linh, mắt vẫn nhìn Từ Vũ Nguyệt.
Hàn Mẫn Linh cố gắng hết sức để chịu đựng, giữ lại tia lý trí cuối cùng của mình.
Môi Vũ Tuấn mấp máy, như thể hắn muốn nói gì đó, Hàn Mẫn Linh là người gần hắn nhất.
Hàn Mẫn Minh nghe thấy hắn nói gì đó. Câu nói này đã đốt cháy tia lý trí cuối cùng của Hàn Mẫn Linh.
Cô không còn nghe thấy ai gọi tên mình nữa, cũng không thể nhìn thấy những gì trước mặt. Trong đầu cô chỉ có hai người, một người là Từ Vũ Nguyệt mặt đầy vết bầm và người còn lại là Vũ Tuấn kinh tởm.
"Không!!!"
"Hàn Mẫn Linh !!" Tiếng hét gần như xé rách cổ họng của Sở Kiều, mọi người đều thấy--
Nắm đấm của Hàn Mẫn Linh hướng vào đầu Vũ Tuấn.
Tàn nhẫn..
Đập xuống.
...
...
Hàn Mẫn Linh thấy mình càng run hơn, lần này cô không biết là do tức giận hay là gì khác. Cô từ từ đứng dậy quay mặt về phía mọi người. Cô cúi đầu xuống phát hiện ra tay và cơ thể mình đầy máu.
Mùi máu tanh xộc vào mũi, có lẽ còn văng lên mặt.
Tất cả mọi người đều cứng đờ, trong lòng ai cũng âm thầm hoảng sợ, Hàn Mẫn Linh biết điều đó, cô dường như biết mình vừa mới làm cái gì, nhìn thoáng qua cũng không dám, thật sự không dám.
Sự kinh ngạc và sợ hãi lớn đột ngột nhấn chìm cô, Hàn Mẫn Linh muốn hét lên, thậm chí muốn đập vào tường lúc này, cô không thể đối mặt với ánh mắt của mọi người.
Trương Tử Cẩn cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy giọng nói của mình, nói với Hàn Mẫn Linh: "Mẫn Linh, trở về, chúng ta trở về."
Hàn Mẫn Linh nhìn vết máu trên tay, gằn từng chữ: "Tôi ... gϊếŧ người?"
Sở Kiều không biết phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào. Lúc Hàn Mẫn Linh ra đòn chí mạng, nàng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Mẫn Linh rất dứt khoát, nó vẫn còn xen lẫn tuyệt vọng. Trước khi Hàn Mẫn Linh đi, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Từ Vũ Nguyệt, dường như cô muốn lao vào vòng tay của Từ Vũ Nguyệt nói với bản thân đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng đôi mắt Từ Vũ Nguyệt không mở, cô quỳ ở đó bất động, giống như một con búp bê sứ bị vỡ, máu trên tay, đây là máu của một đời người, cô có tư cách gì để ôm Từ Vũ Nguyệt?
Cô sẽ chỉ làm bẩn nàng.
Cho đến khi Hàn Mẫn Linh vội vã chạy đi trong đêm, không ai biết cô đi đâu. Sở Kiều nhìn thấy đôi mắt của Từ Vũ Nguyệt bắt đầu khóc, khi nàng bị Vũ Tuấn đánh vừa rồi nàng ấy đã không rơi một giọt nước mắt nào. Bây giờ, nàng nhìn về hướng Hàn Mẫn Linh rời đi không ngừng khóc. Lúc đầu nàng khóc thầm, sau đó từ từ nức nở, sau đó nàng khóc lớn, dùng tay đập vào ngực mình một cách tuyệt vọng, phát ra tiếng ho dữ dội.
Cuối cùng, nàng quay đầu lại nhìn Vũ Tuấn đang nằm đó, nói: "Gọi cảnh sát."
Hàn Mẫn Linh bỏ chạy trước khi tiếng còi hú vang lên.
Thành phố điện ảnh và truyền hình được phong tỏa. Sở Kiều, Trương Tử Cẩn và Từ Vũ Nguyệt bị đưa lên xe cảnh sát đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Ba người trầm mặc không nói nên lời dọc theo đường đi.
Ba người đã bị đưa đến đồn cảnh sát qua đêm để lấy lời khai, nhưng cuộc thẩm vấn của cảnh sát đã rơi nhiều hơn vào Từ Vũ Nguyệt.
"Mối quan hệ của cô với người đã khuất?"
"...Ba và con gái."
"Hắn đánh vào mặt của cô sao?"
"Đúng."
"Mối quan hệ của cô với kẻ tình nghi?"
"Cặp đôi."
...
Trong đầu Sở Kiều nghĩ vừa rồi Từ Vũ Nguyệt khóc lóc thảm thiết, ngay cả lúc này nàng bình tĩnh như đang giải thích chuyện của người khác. Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, đầu óc nàng hỗn loạn, không còn suy nghĩ bình thường được nữa bởi sợ hãi, nàng thực sự hy vọng được quay trở lại tắm nước nóng và ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy nàng thấy đó chỉ là giấc mơ. Nó chỉ là giấc mơ.
“Sở Kiều, Hàn gia đã liên hệ với luật sư rồi, ngày mai sẽ gặp chúng ta.” Đôi mắt Trương Tử Cẩn đầy vẻ mệt mỏi, cô bước tới dựa vào vai Sở Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ? "
Sở Kiều lắc đầu đau đớn nhìn Từ Vũ Nguyệt vẫn đang trả lời câu hỏi của cảnh sát. Cuộc sống là một vấn đề của cuộc sống, ngay cả khi Vũ Tuấn có tệ đến đâu, nhưng ...
"Tại sao Mẫn Linh lại rời đi ..." Tay Sở Kiều bị Trương Tử Cẩn giữ chặt nhưng sống lưng vẫn lạnh lẽo "Sau này chị ấy nên làm gì, Vũ Nguyệt nên phải làm sao?"
Trương Tử Cẩn không thể trả lời câu hỏi của nàng. Là bạn của Hàn Mẫn Linh, cô cảm thấy đau khổ không kém bất cứ ai khác.
"Sai lầm gϊếŧ người, dù là ai cũng không thể tiếp nhận. Cái chết của Vũ Tuấn có thể không phải là trốn tránh, nhưng hiện tại cậu ấy không chấp nhận được." Trương Tử Cẩn khàn giọng nói "Ngày mai video giám sát sẽ được phát ra ngoài, đêm nay chờ Vũ Nguyệt. Chúng ta sẽ đưa em ấy về nhà ”.
“Ba em với dì Từ đâu.” Sở Kiều để sức lực của mình đặt trên người Trương Tử Cẩn, lắng nghe nhịp tim của cô.
"Dì Từ ... ngày mai bà ấy sẽ đến gặp Vũ Nguyệt, chị đã nói bà ấy tối nay đừng qua."
Sở Kiều nắm lấy tay phải của Trương Tử Cẩn, nhẹ nhàng xoa xoa cô "Còn đau không?"
“Không sao đâu.” Trương Tử Cẩn cau mày nhìn Sở Kiều, an ủi nàng “ Phim của Tần Viễn Thư sẽ dừng quay một thời gian, hai người ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, biết không?"
Lúc này Từ Vũ Nguyệt đi ra. Không có một tia sáng nào trong mắt nàng ấy, như thể Hàn Mẫn Linh đã lấy đi tất cả hy vọng của nàng sau khi cô rời đi. Nhìn những vết hằn trên cổ và mặt của Từ Vũ Nguyệt, Sở Kiều không khỏi ứa nước mắt, bước tới nắm lấy tay Từ Vũ Nguyệt nói: "Chúng ta về nhà trước đi."
Xe của Trương Tử Cẩn đậu sau xe cảnh sát, đèn cảnh báo màu đỏ đâm sâu vào mắt Sở Kiều. Không phải nàng chưa từng đến đồn cảnh sát khi giải quyết mọi việc cho Sở Dịch, nhưng cũng không có tâm trạng gì. Lần này, đầy tuyệt vọng cá nhân. Trong lòng nàng đã như thế này rồi, huống chi trong lòng Từ Vũ Nguyệt có bao nhiêu đau khổ?
Sau khi Từ Vũ Nguyệt ngồi vào xe, Trương Tử Cẩn đang định mở cửa cho Sở Kiều thì một nhóm lớn người cầm máy ảnh lao đến từ đồn cảnh sát, đèn flash liên tục bật sáng khiến Sở Kiều không thể mở mắt.
Gần như đồng thời, những lời lẽ sắc bén của những người đó cũng được hỏi-
"Sở Kiều, vụ án gϊếŧ người ở Studio có liên quan đến cô không! Từ Vũ Nguyệt có quan hệ gì?"
"Xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi, bây giờ Từ Vũ Nguyệt có tiện trả lời không?"
"Cô là bạn với nghi phạm?"
"Xin vui lòng trả lời..."
"..."
Những người này có lẽ đã theo dõi đồn cảnh sát và đợi ngay sau khi họ nhận được cơn gió, nghĩ về việc nhận được thông tin mới nhất. Sở Kiều nhìn vẻ mặt phấn khích và những lời nói không ngừng của họ, ánh mắt họ nói với Sở Kiều là những người này không hề đặt tính mạng con người vào trong mắt họ. Họ chỉ muốn tìm hiểu sâu hơn chuyện này để đăng tin nóng hổi thôi.
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy bụng mình trào lên mạnh mẽ, môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Một bàn tay lạnh lẽo che mắt nàng chặn những tia sáng chói lòa. Cùng lúc đó, tay còn lại của Trương Tử Cẩn ấn đầu Sở Kiều vào vai mình, xoay người lại và ôm lấy nàng hướng về phía máy quay.
Cô đã tạo cho Sở Kiều một góc an toàn ngay trong vòng tay của cô. Như thể có hàng vạn đại quân trước mặt, chỉ cần cô ở đó, cô có thể chặn được để Sở Kiều an toàn.
Cảnh sát đều ra tay đẩy đám phóng viên ra, Trương Tử Cẩn bảo vệ Sở Kiều mở cửa cho nàng, nhanh chóng để nàng lên xe. Những phóng viên sẵn sàng đến bất cứ nơi nào có giá trị, họ hỏi một cách điên cuồng khi chỉ còn lại Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn mở cửa xe, lạnh lùng nhìn nhóm người trước mặt, nói nhanh ba chữ: "Không bình luận."
Đóng cửa lại rồi chạy đi.
Sau khi trở về nhà, Từ Vũ Nguyệt nhốt mình trong phòng. Sở Kiều và Trương Tử Cẩn ở trong phòng cũng không khá hơn, hai người không thể ngủ được dù đã kiệt sức. Cho đến khi trời vừa hửng sáng, Sở Kiều cảm thấy mình có lẽ đã ngủ được mười phút, khi mở mắt ra liền phát hiện Trương Tử Cẩn không ở trên giường.
Nàng ra ngoài tìm cô mà không bật đèn, nàng tìm cô với sự trợ giúp của ánh sáng yếu ớt từ bầu trời, cô không có ở trong phòng khách. Từ Vũ Nguyệt đóng chặt của phòng, mãi không ra.
Sở Kiều nhìn lối vào, Trương Tử Cẩn mang đôi giày đi ra ngoài, cô có thể đi đâu. Sở Kiều suy nghĩ một chút, cầm chìa khóa bước ra ngoài, lên thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất. Khu dân cư này có 32 tầng, e rằng sau khi lên 32 tầng thì 1 cầu thang sẽ là tầng thượng, phía trên có thể nhìn ra gần hết thành phố Bắc Lâm, phong cảnh cũng không tệ.
Đứng trên sân thượng, Sở Kiều nhìn thấy Trương Tử Cẩn.
Cô khoác chiếc áo khoác đen đứng đó một mình, mái tóc dài không được chải rối bời buông thõng sau lưng, nhìn nghiêng về phía đường chân trời nơi mặt trời chưa mọc, bầu trời rất tối, rất tối.
Sở Kiều đột nhiên nhận ra kể từ sau vụ tai nạn, Trương Tử Cẩn đã giải quyết các vấn đề một cách có trật tự và bình tĩnh. Ghi chép, lái xe về nhà và tự an ủi mình để ngủ. Trương Tử Cẩn không hề lộ ra vẻ mong manh của bản thân, cho đến bây giờ, nhìn thấy cô một mình, Sở Kiều cảm thấy Trương Tử Cẩn bây giờ rất buồn.
Nàng bước tới, đột nhiên nhảy lên cầu thang hai tầng trước mặt Trương Tử Cẩn, cô ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đờ đẫn tập trung dần, nói: "Vừa xuống giường đã đánh thức em sao?"
Sở Kiều lắc đầu, nhưng vẫn chưa nói.
Trương Tử Cẩn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Sở Kiều, đằng sau Sở Kiều là bầu trời thành phố bắt đầu bừng sáng với ánh sáng màu cam. Cô nhìn thấy Sở Kiều ở trước mặt mình. Sở Kiều đột nhiên cong đôi mắt trong suốt, đồng thời mở hai tay ra.
"Trương Tử Cẩn, nếu chị cảm thấy buồn thì cứ khóc trong vòng tay em."
Khi Sở Kiều nói, cúi đầu, hai tay ôm lấy gương mặt Trương Tử Cẩn, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô “Đừng lo, em sẽ ở bên chị.” Sở Kiều đang an ủi cô nhưng nàng chỉ có thể dùng cách này một cách vụng về.
Trương Tử Cẩn ôm Sở Kiều lại rất chặt, mặt trời mọc từ từ ló dạng sau lưng Sở Kiều, từng lớp từng lớp nhiệt độ bao phủ cơ thể cô.
Sở Kiều nói "Lo lắng cho Mẫn Linh, phải không?"
“Ừ.” Trương Tử Cẩn giọng đờ đẫn, cô không biết mình có mắc phải một vài âm mũi hay không.
"Nhưng đúng là trước đây Vũ Tuấn muốn bóp cổ Từ Vũ Nguyệt. Em đã ở đó, em thấy rất rõ. Mẫn Linh không phải là ngộ sát để bảo vệ Vũ Nguyệt sao?" Sở Kiều nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Không phải Hàn Mẫn Linh đến kịp thời thì chắc chắn nàng không phải là người có thể áp chế được Vũ Tuấn.
"Chị cũng đã thấy. Sau đó, Vũ Tuấn bị cậu ấy đánh đến hôn mê, sau đó lại tỉnh lại. Đây có thể gọi là phòng thủ, nhưng ..." Trương Tử Cẩn thì thào "Vũ Tuấn đã bị đánh vào đầu một lần nữa sau khi ông ta đã tỉnh trở lại, camera giám sát đều thấy rõ ràng."
Trương Tử Cẩn hít sâu một hơi: "Dù sao thì hôm nay chúng ta đã quyết định lên kế hoạch sau khi hỏi luật sư. Điều quan trọng nhất là Hàn Mẫn Linh đã không trở lại."
Sở Kiều chán nản lắc đầu“Mẫn Linh có thể đầu thú xin giảm án không?"
“… Ừ.” Trương Tử Cẩn không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề như vậy, vươn tay ôm lấy Sở Kiều “Được rồi, chúng ta đi xuống chuẩn bị đi, chờ dì Từ và luật sư tới đây, Từ Vũ Nguyệt sao rồi?"
Sở Kiều nói "Em đã nhìn trước khi đi ra ngoài. Cửa phòng của Vũ Nguyệt vẫn chưa mở."
Khi Sở Kiều và Trương Tử Cẩn trở về nhà, Sở Kiều gõ cửa phòng Từ Vũ Nguyệt: "Vũ Nguyệt?"
Không ai trả lời.
Sở Kiều ngập ngừng chạm vào tay nắm cửa, mở khóa đẩy vào. Từ Vũ Nguyệt ngồi trên cửa sổ đặt điện thoại sang một bên, sững sờ nhìn ra ngoài. Dưới mắt có hai quầng thâm to, hẳn tối nàng không chợp mắt.
Sở Kiều bước đến ngồi bên cạnh Từ Vũ Nguyệt.
“Chị Kiều.” Đột nhiên, Từ Vũ Nguyệt gọi Sở Kiều.
"Sao vậy?"
“Tình cảm của Mẫn Linh dành cho em, em biết.” Từ Vũ Nguyệt từ từ co chân lại cúi đầu xuống, khuôn mặt với mái tóc đen rũ xuống.
"Chị ấy làm tất cả vì em. Nếu em có thể ngồi tù thay chị ấy, em rất muốn." Từ Vũ Nguyệt sờ lên vết hằn vẫn còn sưng đỏ trên má. Cười mỉa mai "Em nghe thấy rồi"
“Vũ Nguyệt, em không được nói bậy nữa!” Sở Kiều hai tay đặt lên vai Từ Vũ Nguyệt, cau mày hỏi: “Em nghe thấy cái gì?"
Từ Vũ Nguyệt nhướng mắt, nụ cười trên môi tắt đi "Vũ Tuấn nói gì đó để kích động Mẫn Linh, em nghĩ ... Thật ra lúc đó chị ấy định để ông ta đi. Nhưng cho dù chị ấy để ông ta đi, em cũng sẽ nghĩ. Gϊếŧ hắn, em cũng muốn gϊếŧ hắn. "
"Đừng nói nhảm, Vũ Nguyệt! Mẫn Linh đã bảo vệ em. Nếu em lại làm chuyện ngu ngốc, Mẫn Linh sẽ làm gì! Em nói xem, Vũ Tuấn rốt cuộc đã nói gì?"
"Ông ta nói ..." Từ Vũ Nguyệt chớp chớp mắt "Vũ Nguyệt là loại rẻ tiền."
Sở Kiều sửng sốt, tay đặt trên vai Từ Vũ Nguyệt dần buông lỏng, nhìn thấy ánh mắt Từ Vũ Nguyệt hướng từ trên người mình ra cửa.
Quay đầu lại, ngoài cửa dì Từ vẻ mặt đau khổ nhìn hai người.