Nhiều khi, sự phát triển của mọi thứ luôn đi ngược lại với bản thân mình.
Khi Sở Kiều ngã quỵ ngoài khung thép, dường như hơi thở của nàng đã ngừng lại. Khi nàng chạy đến, mọi thứ như quay trở lại trước mắt nàng, nếu Trương Tử Cẩn có chuyện gì thì nàng thà là người nằm đó.
Trong bối cảnh sân khấu hỗn loạn kèm theo tiếng còi xe cứu thương. Sở Kiều nhìn thấy Trương Tử Cẩn đang bất động nằm ở đó, trên mặt không có chút máu, màu môi gần như chuyển sang màu xanh tái. Đôi mắt nhắm chặt chỉ có sự nhấp nhô mờ ảo của lồng ngực.
Khung thép không đè xuống người cô, mà móc thép trên giá đỡ đi thẳng qua bàn tay cô, Sở Kiều chỉ liếc mắt một cái không dám nhìn lại. Vết thương kinh hoàng, cũng như máu trên quần áo và cổ tay của cô làm cay mắt Sở Kiều.
Trương Tử Cẩn đã bất tỉnh.
Sở Kiều cảm thấy linh hồn của mình đã tách khỏi cơ thể. Nàng mở miệng không ra tiếng nào, tay chân cứng đờ, run rẩy, nhìn Trương Tử Cẩn nằm đó mà không biết phải làm thế nào để cô bớt đau. Nhưng Sở Kiều có thể nghe thấy tiếng mình cầu xin cứu hộ, nhanh lên cứu cô ấy, tôi cầu xin các người, nàng vẫn có thể nhìn thấy mình đang quỳ bên cạnh Trương Tử Cẩn, nhìn thấy lính cứu hộ đến cưa sắt tách khỏi tay cô.
Nàng cũng nhìn thấy nhân viên y tế đang thực hiện các biện pháp sơ cứu cho Trương Tử Cẩn. Có người đến mang theo cáng để nâng Trương Tử Cẩn lên xe. Sở Kiều nhìn tay cô đang buông thõng xuống không chút sức lực, cuối cùng nghe thấy tiếng y tá sốt sắng hỏi: "Người nhà của cô ấy có ở đây không?"
"Tôi! Tôi" Ý thức của Sở Kiều cuối cùng cũng trở lại, hai mắt sưng đỏ nói: "Là tôi, tôi là vợ của cô ấy."
"Người nhà cùng nhau lên xe, tình trạng bệnh nhân rất nguy cấp."
Sở Kiều toàn thân phát lạnh, nàng ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngất đi của Trương Tử Cẩn. Sao có thể, làm sao có thể? Rõ ràng một lúc trước cô vẫn rạng rỡ đứng dưới ngọn đèn sáng gọi tên nàng.
Sau khi đến bệnh viện ký giấy đồng ý phẫu thuật, Sở Kiều liên tục nắm lấy bàn tay còn lại của Trương Tử Cẩn, hỏi cô trong nước mắt "Sao tay chị lạnh thế ..." Nàng thì thầm, "Không sao, không sao. Lần trước là chị sưởi ấm tay cho em, lần này em sẽ sưởi ấm cho chị. ”Nàng đặt tay Trương Tử Cẩn lên nhưng phát hiện tay cô lạnh như hầm băng, không có một chút nhiệt độ. Nàng cố chấp đặt tay Trương Tử Cẩn lên mặt nàng, trên cổ nàng, nơi nào cũng cũng ấp áp nhưng thứ duy nhất nóng lên chính là nước mắt của nàng.
Cho đến khi Trương Tử Cẩn được đẩy vào phòng phẫu thuật. Sở Kiều đã ngã quỵ xuống đất ngất đi, nàng không biết mọi thứ xung quanh mình nữa.
Khi Sở Kiều tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường bệnh. Lúc mới mở mắt ra thì trời đã tối mịt, nàng không nhìn thấy gì. Nhưng nàng đột ngột ngồi dậy chuẩn bị ra khỏi giường để tìm cô.
“Tử Cẩn, Tử Cẩn đang ở đâu?” Thế giới trước mặt nàng dần trở nên rõ ràng.
“Làm sao tôi có thể tìm Tử Cẩn?” Giọng Sở Kiều trở nên đờ đẫn, tay nàng vẫn không ngừng run rẩy, vùi mặt vào lòng bàn tay khóc thảm thiết.
"Em vừa mới ngất xỉu và cuộc phẫu thuật của Trương tổng vẫn đang tiếp tục. Chị đã thông báo cho gia đình cô ấy, ba mẹ cô ấy đang trên đường tới đây. Dựa vào liên hệ của Trương tổng sẽ luôn được trang bị những thiết bị y tế tốt nhất. Sở Kiều, đừng lo lắng quá sẽ suy sụp mất. ” Quản lý Châu ấn vào vai Sở Kiều, trong lòng cô đau nhói, cô không biết phải làm sao, cô đã làm tất cả những gì có thể.
“Em phải cố lên, Sở Kiều. Bây giờ Trương tổng cần có em ở bên, trong cái rủi đã là cái có phúc rồi.” Châu Đình Chi thở dài.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng “Em sẽ không rời bỏ chị ấy. "
“Tốt.” Châu Đình Chi đương nhiên đồng ý.
Sở Kiều đứng dậy đi đến phòng phẫu thuật, nàng nói sẽ không rời khỏi Trương Tử Cẩn một phút giây nào. Ngay cả khi cô đang tiến hành phẫu thuật nàng vẫn phải đợi cô ở bên ngoài.
Lần này, sự việc Trương Tử Cẩn bị thương ở Anh đã lan trở lại Trung Quốc. Ngay lập tức gây náo động. Sau khi nghe tin Hàn Mẫn Linh lái xe đến Lăng gia , đạp tung cánh cửa Lăng gia rồi kéo Lăng Dương ra khỏi phòng, hỏi một cách hằn học liệu có phải là hắn làm không.
Chỉ cần Lăng Dương dám đáp lại một chữ, lập tức có thể tiêu diệt hắn bất kể mặt mũi nào.
Kết quả, Lăng Dương nhìn một cái mất mác, tựa hồ không biết Hàn Mẫn Linh đang nói cái gì. Sau khi hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, hắn dùng tính mạng bảo đảm chắc chắn không phải là hắn. Hàn Mẫn Linh hỏi liên tục nhưng Lăng Dương không biết.
Mặc dù trong tin tức, có người cố ý trấn áp khung thép nhưng Hàn Mẫn Linh đương nhiên biết điều đó. Cô không hiểu, ngoài Lăng Dương ra còn có ai ghét Trương Tử Cẩn đến vậy.
Ca phẫu thuật của Trương Tử Cẩn mất mười giờ.
Sở Kiều đã đợi bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu, trong thời gian đó nàng không muốn rời nửa bước cho dù quản lý Châu thuyết phục nàng nghỉ ngơi như thế nào.
Cho đến khi đèn trong phòng mổ tắt thì Trương Tử Cẩn được đẩy ra. Sở Kiều lao lên nắm chặt tay Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn còn chưa tỉnh lại nên tự nhiên không đáp lại nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy.
Khi nhìn thấy Trương Tử Cẩn, Sở Kiều đã không kìm được nước mắt, nàng nghĩ mình khóc đến không còn nước mắt nữa, bác sĩ nhìn nàng nói: "Ca mổ đã thành công".
Trong quá trình phẫu thuật từ nửa đêm đến sáng ngày hôm sau, Sở Kiều mặt mũi phờ phạc, mắt đỏ ngầu.
Quản lý Châu thuyết phục nàng đi nghỉ ngơi, Sở Kiều kiên định nói: "Em phải đợi Tử Cẩn tỉnh lại."
Bác sĩ đến tìm nàng "Xin chào, cô có phải là người nhà bệnh nhân không?"
“Là tôi.” Sở Kiều lau nước mắt, vừa vặn nói.
Giọng bác sĩ nghiêm túc: "Được rồi, mặc dù ca mổ thành công nhưng tôi vẫn có những điều cần nói với cô. Có thể khó chấp nhận, nhưng không còn cách nào khác."
Sở Kiều cúi đầu nói: “Bác sĩ cứ nói đi” Bất kể như thế nào, chỉ cần người đó còn sống, nàng nghĩ mình có thể từ từ tiêu hóa hết những thứ khác. Điều gì có thể quan trọng hơn sự sống còn?
"Vết thương xuyên thấu này làm tổn thương dây thần kinh tay của cô ấy. Mặc dù giữ được tay, nhưng tay phải của cô ấy sẽ không trở lại trạng thái như trước." Bác sĩ sợ Sở Kiều không hiểu thuật ngữ chuyên môn nên đã trực tiếp dùng từ ngữ rất bình dân bày tỏ: "Có thể nói sức tay của cô ấy sẽ kém hơn trước rất nhiều. Đương nhiên, việc phục hồi chức năng có thể giúp cô ấy hồi phục sớm nhất có thể, hoặc rèn luyện thêm sức mạnh tay trái trong tương lai."
Bác sĩ nói: "Nhưng cô phải biết đây đã là một cái may trong cái rủi. Nếu bệnh nhân không vô thức lùi lại chặn cột sống của cô ấy bằng một chiếc đinh khung thép, có thể sẽ vô ích trong nửa cuộc đời sau."
Lời nói của bác sĩ giống như tiếng sét đánh, Sở Kiều sững sờ tại chỗ.
Tay……
Tại sao lại là tay.
Sở Kiều nhớ lúc đó Hàn Mẫn Linh đã nói với nàng Trương Tử Cẩn là võ sĩ giỏi nhất võ đài quyền anh ngầm, cô là một người rất yêu quyền anh, tay phải của cô không còn sức mạnh nữa chẳng phải cô sẽ không bao giờ có thể chạm vào võ đài nữa sao?
Thực sự tàn nhẫn.
Hơn nữa, một người thuận tay phải đột nhiên luyện tập lại tay trái cũng không dễ dàng, nói cho cô biết tay phải của cô căn bản không dùng được thì không phải quá tàn nhẫn sao?
Sở Kiều không biết làm thế nào nói với cô khi cô tỉnh lại.
Đứng trước giường của Trương Tử Cẩn, theo dõi nhịp tim ổn định của cô trên màn hình. Sở Kiều đặt tay lên mặt cô thì thầm: "Chị đã chăm sóc em rất lâu. Đã đến lúc em phải chăm sóc chị rồi."
Nàng chỉ ngồi ở bên giường, cảm xúc vỡ òa, sợ Trương Tử Cẩn bị đánh thức nên nàng phải nghiến răng khóc liên tục. Sở Kiều cảm thấy trái tim mình như bị chia đôi, nỗi đau không phải dành cho bản thân mà là cho Trương Tử Cẩn đang nằm đây.
Nàng không muốn nói về may rủi! Nàng muốn Trương Tử Cẩn nguyên vẹn.
Nàng muốn Trương Tử Cẩn rực rỡ ngày xưa.
Sở Kiều thực sự cảm thấy có lỗi với Trương Tử Cẩn, nàng thấp giọng khóc "Tại sao chị không thể ích kỷ tự mình chạy đi ... Chị chăm sóc người khác và em mà chị đã quên chăm sóc bản thân, sao chị lại ngốc như vậy?……Tại sao……"
Ngay khi Sở Kiều không kìm được nước mắt, tay trái của Trương Tử Cẩn đột nhiên khẽ cử động.
Trước khi mở mắt, môi cô đã tràn ra một tiếng nhẹ: "Sở Kiều."
Sở Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngây ngốc nói: "Tử..Tử Cẩn, chị tỉnh rồi à? Chị tỉnh rồi hả?"
Nàng nói ngắt quãng với những âm mũi nặng nề.
“Sở… Sở.” Trương Tử Cẩn đang cố gắng mở mí mắt, toàn thân đau đớn khiến cô không thể phân biệt được tình hình của mình trong lúc này, thật sự có tiếng khóc của Sở Kiều bên cạnh cô, trong lòng cô hoảng sợ. Cuối cùng cô cảm thấy mình có thể hoàn hồn. Nói một câu, cô khó khăn hỏi: "Sở Kiều có chuyện gì không? Em có sao không? Có ... an toàn không?"
Lúc này, Sở Kiều không thể nhịn được nữa, thậm chí không thể nói được nữa, vùi đầu vào lòng bàn tay trái của Trương Tử Cẩn khóc lóc thảm thiết. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô lạnh lẽo sáng bóng, đè lên đầu Sở Kiều. Cuối cùng cũng hiểu lời hứa trọn đời là gì.
Trương Tử Cẩn nghĩ cô vẫn ở hiện trường vụ tai nạn, cô nghĩ nàng đang ở bên cô, câu đầu tiên khi tỉnh lại là cô chưa từng quan tâm đến bản thân, còn hỏi nàng có an toàn không.
Sở Kiều thực sự ước người nằm đó là mình, nhưng người đó bây giờ là Trương Tử Cẩn. Như lời bác sĩ nói, Sở Kiều không thấy bất kỳ cử động nào của tay phải.
Trương Tử Cẩn đã hứa với nàng, nàng cũng đã trao nhau lời thề của mình. Sở Kiều nghĩ cho dù tay phải của Trương Tử Cẩn cả đời không thể phục hồi thì nàng sẽ trở thành cánh tay phải của cô, nâng vật nặng cho cô cả đời và làm mọi việc mà tay phải hoàn thành.
Chỉ cần nàng làm được, nàng sẵn lòng.
Sở Kiều không kìm được nước mắt, thở không ra hơi, trái tim Trương Tử Cẩn càng thêm bối rối.
“Sở Kiều, Sở Kiều, sao em lại khóc? Đừng khóc… Đừng khóc.” Trương Tử Cẩn liếm đôi môi khô khốc của mình, chỉ hận không thể mở mắt, cô đau mắt sao? Cô cố gắng cử động bàn tay của mình, tay trái của cô và tay của Sở Kiều đang nắm chặt lại, thứ ướt đẫm là nước mắt của Sở Kiều.
Tay phải của cô đã không thể cử động.
Cánh tay phải đau nhói, cô cố gắng cử động nhưng cánh tay phải vẫn như không thuộc về mình.
Trong miệng cô có vị ngọt, chính là Sở Kiều đang cẩn thận truyền nước cho cô, khứu giác của Trương Tử Cẩn cũng hồi phục. Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện lập tức hiểu ra mình đang ở bệnh viện.
Trương Tử Cẩn dường như muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Sở Kiều, tại sao bàn tay ... lại không giơ lên
được.
Cuối cùng tầm mắt cũng có tia sáng mờ mịt, Sở Kiều dùng khăn giúp cô lau mặt cẩn thận, Trương Tử Cẩn cuối cùng cũng có thể từ từ mở mắt ra và nhìn thấy Sở Kiều đã gầy qua một đêm.
Cằm nhọn hoắt, chiếc váy bên trong vẫn chưa thay, khoác áo ngoài, hai mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Trương Tử Cẩn cố hết sức để khóe môi vẽ một đường cong nhỏ: "Chỉ cần em không sao là được..."
Khi cô nói điều này, Sở Kiều khóc dữ dội hơn.
Trương Tử Cẩn muốn đưa tay lau nước mắt cho Sở Kiều, nhưng nét mặt cô có chút giật mình.
“Sở Kiều.” Trương Tử Cẩn đặt mắt mình lên tay phải thật chậm, lòng bàn tay cô được quấn bằng băng gạc, dấu vết của vết khâu xuất hiện từ miếng gạc. Cô quay lại nhìn gương mặt của Sở Kiều một cách sững sờ “Chị...chị...dường như không còn cảm giác ở tay phải nữa. "