Trương Tử Cẩn có thể cho nàng ngay lập tức nếu nàng muốn.
Sở Kiều bỏ đi vẻ vui tươi của nàng, bóp tai Trương Tử Cẩn, nói nhỏ: "Được rồi, em đùa thôi. Có thấy bất ngờ không?"
Trương Tử Cẩn mỉm cười, biết nàng đang thích thú. Cô nhìn Sở Kiều một cách cẩn thận, sau đó liếc nhìn cánh cửa phòng được đóng kín đáo "Một lát nữa chị sẽ nghỉ làm, hay là cùng nhau trở về?"
Sở Kiều nói: "Em sẽ làm phiền công việc của chị ở đây."
"Sẽ không."
“Tử Cẩn, hôm nay em quyết định nấu cho chị ăn.” Sở Kiều rất thích thú tự giải thoát mình khỏi vòng tay của Trương Tử Cẩn. “Vậy em về chuẩn bị trước, chị về thấy đồ ăn đã sẵn sàng sẽ cảm động cho mà xem. "
“Ừ.” Trương Tử Cẩn đặt tay lên eo Sở Kiều, cau mày “Em gầy hơn rồi, làm việc nhiều quá à?
“Không.” Sở Kiều nhếch môi cười "Mồng ba tết đạo diễn Tần đã thông báo cho em buổi thử vai, kịch bản rất thú vị, đó là câu chuyện của hai cô gái thời trung học, chị nghĩ ai sẽ được chọn? "
Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng nói: "Một trong số người đó sẽ là của em."
Sở Kiều nhướng mày "Đừng nói thế, làm cho người khác nghĩ em đi cửa sau, chị đã nói với họ những gì?"
“Chị là một người không phân biệt công tư?” Trương Tử Cẩn nắm tay Sở Kiều bước ra ngoài "Tất cả đều do em cố gắng mà có”.
Sở Kiều tự mình lái xe đến dừng lại dưới công ty.
Nàng lên xe nói với Trương Tử Cẩn nhớ về sớm cùng nhau xem chương trình. Trương Tử Cẩn nhìn xe của Sở Kiều đi xa, lúc quay lại liền nhìn thấy một đám nhân viên đang quan sát cô, cũng không tức giận mà buồn cười tăng âm lượng một chút "Nhìn cái gì vậy? Đi làm việc đi."
Sở Kiều lái xe băng qua đường, cảm thấy mình lái xe có chút không quen.
Trước đây, nàng đi xe bảo mẫu chạy lịch trình nhưng cơ hội tự mình lái xe không phải hiếm. Kể từ khi nàng gặp Trương Tử Cẩn, một người lái xe tận tâm.
Nghĩ đến Trương Tử Cẩn, Sở Kiều mỉm cười. Tình hình giao thông vào thứ bảy không được tốt lắm, các tuyến đường chính đều bị tắc nghẽn. Sở Kiều nóng lòng về nhà, nóng lòng chờ đợi mà đơn giản lái xe vào đường mòn, chuẩn bị đi đường tắt về nhà. Định lái xe ra khỏi góc phố quay trở lại đại lộ. Ngay lập tức một cú va chạm cực lớn ập đến, đầu của Sở Kiều đập vào vô lăng, dưới sự bảo vệ của dây an toàn nàng sẽ không bay ra ngoài nhưng ngay lúc đó nàng cảm thấy một cảm giác choáng ngợp khó tả. Nàng cũng cảm thấy mình trở thành con tôm nhỏ giữa biển bão, nàng bất lực khi hai chiếc xe va vào nhau. Vô thức đạp phanh, hai tay Sở Kiều yếu ớt buông xuống, trước khi hôn mê Sở Kiều còn đang suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ, nàng không đeo kính râm.
Nàng sợ sẽ lại gây chú ý, nàng sợ sẽ không thể xem kỳ đầu tiên với Trương Tử Cẩn ...
Nàng vẫn chưa công khai kết hôn với Trương Tử Cản mà bị tai nạn giao thông mà chết sao?
Vào giây phút cuối, Sở Kiều gục xuống ghế, dây an toàn vẫn đang buộc trên người, một cảm giác nhớp nháp từ đầu truyền đến, Sở Kiều biết đó là máu. Ngón tay run rẩy sờ soạng tìm chiếc nhẫn, cuối cùng không cầm được mất hết sức lực.
"Tử Cẩn..."
Chưa đầy nửa giờ sau khi Sở Kiều rời đi, Trương Tử Cẩn nhận được tin nàng bị va chạm từ phía sau.
Không lâu sau khi cảnh sát giao thông có mặt tại hiện trường vụ tai nạn nơi Sở Kiều va chạm. Những gì anh ta thấy là Sở Kiều vẫn đang quay số của Trương Tử Cẩn, nhưng nàng đã ngất đi trước khi số được bấm.
Tin tức đầu tiên truyền đến cho Trương Tử Cẩn nhưng vụ tai nạn xảy ra gần với giờ làm việc cao điểm, cũng nhanh chóng lan truyền. Khi Trương Tử Cẩn nhận được cuộc gọi, cô gần như không đứng vững nên vội vàng đến ga ra để lái xe, nhưng lại thấy mình không thể nắm chặt tay lái.
Ngay từ vẻ ngoài cũng không nhìn thấy ngón tay run rẩy của cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Cảnh sát giao thông cũng không giải thích rõ Sở Kiều bị thương như thế nào, nói nàng đã được đưa đến bệnh viện thành phố để sơ cứu.
Qua điện thoại, Trương Tử Cẩn giải thích với quản lý Châu để cô lập tức tiến hành kiểm soát tình hình. Cô đón taxi đến bệnh viện, trên đường cô gọi điện thoại giúp Sở Kiều xử lý mọi việc trong bệnh viện. Cô nói với tài xế: "Bác có thể lái xe nhanh một chút không?".
“Có chuyện gì vậy?” Bác tài xế nhìn thấy vẻ lo lắng của Trương Tử Cẩn trong gương chiếu hậu “Làm sao vậy? Lúc này xe không di chuyển được, chỗ nào cũng bị tắc.”
“Vợ tôi bị tai nạn xe hơi hiện đang ở bệnh viện.” Hai tay cô nắm chặt khẽ nói “Xin hãy đưa tôi đến bệnh viện thành phố càng sớm càng tốt.”
"Được! Được." Bác tài xế vội vàng đồng ý bắt đầu lái xe với tinh thần mười hai phút.
Trong bệnh viện.
Trương Tử Cẩn và Phương Tịnh Y đang đứng ở hành lang bên ngoài khu, Trương Tử Cẩn đang nói chuyện điện thoại, Phương Tịnh Y đang cầm ống nghe đứng sang một bên.
“Luật sư, tôi nên làm theo quy trình nào, ừm… không, tôi không muốn hắn đến thăm.” Trương Tử Cẩn đang giải quyết việc theo dõi người lái xe đã đâm xe Sở Kiều.
Trong vụ tai nạn, một nam thanh niên vừa đi đường vừa tông vào xe không dừng lại vì không tỉnh táo.
Tất cả mọi thứ đều thông qua quy trình pháp lý, cho nên cô làm những gì có thể, tất nhiên với sự ích kỷ của Trương Tử Cẩn thì cô không muốn nhẹ lòng tha thứ cho người đó.
Khi Phương Tịnh Y nhận được cuộc gọi từ Trương Tử Cẩn, y tá trong bệnh viện đang thảo luận một minh tinh đã bị tông trúng, Phương Tịnh Y không ngờ người đó chính là Sở Kiều. Biết Trương Tử Cẩn đã giải thích ý định của mình, cô vội vã chạy đến mà không nói một lời.
Nhiệm vụ của bác sĩ là cứu người, ngay cả khi Phương Tịnh Y không thích Sở Kiều thì cô cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc làm bác sĩ của mình.
“Cô ấy không sao, nhưng do bị va đập vào đầu nên sẽ bị chấn động nhẹ.” Phương Tịnh Y nhìn vẻ mặt vẫn còn lo lắng của Trương Tử Cẩn, bất lực thở dài “Chị không tin em sao?
Trương Tử Cẩn cúi đầu "Khi nào thì nàng tỉnh lại?"
“Sẽ sớm thôi.” Phương Tịnh Y nói.
"Sẽ có di chứng sao?"
Phương Tịnh Y nói: "Cô ấy cảm thấy buồn nôn sau khi tỉnh dậy là điều bình thường. Ngoài ra, em phải nói với chị một số bệnh nhân bị chấn động nhẹ có rối loạn ý thức, thường được gọi là bị mất một số ký ức. Nhưng thường thì sẽ được khôi phục trong thời gian ngắn. "
Phương Tịnh Y đút tay vào túi áo khoác trắng nhếch miệng chế giễu "Có lẽ sau khi tỉnh dậy cô ấy sẽ quên chị là ai."
Trương Tử Cẩn chậm rãi xoa chiếc nhẫn trên tay, nói: "Cảm ơn."
Phương Tịnh Y vai cứng lại, trầm giọng nói: "Không có gì."
Cô hiểu cuối cùng cô và Trương Tử Cẩn chỉ có thể là bạn.
Trương Tử Cẩn lo lắng cho Sở Kiều là điều mà Phương Tịnh Y chưa từng thấy ở Trương Tử Cẩn trước đây, thay lớn như vậy. Cô ấy thậm chí còn gọi điện để yêu cầu mình ngay lập tức đến xem tình hình của Sở Kiều. Phương Tịnh Y còn nhớ rõ giọng nói run rẩy của Trương Tử Cẩn qua điện thoại.
Trương Tử Cẩn không bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ, nhưng cô lại tạo ra một ngoại lệ cho Sở Kiều.
Phương Tịnh Y nghĩ mình nên buông tay.
“Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn!” Cách đó không xa, một nhóm người vội vàng chạy tới, chính là Sở ba và dì Từ đã đến đây ngay khi biết chuyện, đương nhiên cũng mang theo Từ Vũ Nguyệt và Hàn Mẫn Linh.
Sở ba và dì Từ đã hết hơi, hai người không còn trẻ nữa thể lực cũng kém đi nhưng hai người rất lo lắng. Dì Từ ổn định hơi thở, hỏi: "Tiểu Kiều bây giờ thế nào rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Người đó có bắt được không?" ... "
Trương Tử Cẩn nói "Dì Từ đừng lo lắng, hiện tại Sở Kiều vẫn ổn. Trước tiên bình tĩnh lại đã, ta sẽ nói với dì những điều còn lại."
Dì Từ khóe mắt có chút ẩm ướt "Khổ cho đứa nhỏ này, chúng ta hiện tại có thể vào thăm được không?"
Từ Vũ Nguyệt không nói chuyện mà nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt. Hàn Mẫn Linh bước tới trước hai bước, hỏi Trương Tử Cẩn: "Có người đang gây chuyện sao?"
"Không." Trương Tử Cẩn lắc đầu, "Chỉ là một vụ tai nạn giao thông thuần túy thôi."
Sở ba nghển cổ nhìn vào trong phòng "Bác sĩ! có thể vào xem Sở Kiều được không?"
Phương Tịnh Y gật đầu: "Cô ấy sẽ sớm tỉnh, nhưng người nhà cũng nên cố gắng im lặng khi vào phòng."
Được sự cho phép của bác sĩ, Từ Vũ Nguyệt, người ở gần cửa nhất bước vào trước, Trương Tử Cẩn liếc nhìn Hàn Mẫn Linh, mọi người cũng bước vào phòng, Sở Kiều vẫn đang ngủ.
...
Khi Sở Kiều tỉnh dậy, nàng thấy nàng đã đủ may mắn khi nhìn thấy tất cả mọi người đang ở đây.
Sở ba, dì Từ và Trương Tử Cẩn đợi bên giường với vẻ mặt lo lắng. Hàn Mẫn Linh và Từ Vũ Nguyệt đang đứng sang một bên, đặc biệt là ánh mắt Từ Vũ Nguyệt cứ nhìn nàng chằm chằm. Phương Tịnh Y cũng đang nhìn nàng.
Cách đối xử này đột nhiên khiến Sở Kiều cảm thấy dù gì thì mình cũng đã lên thành tiên rồi, Phương Tịnh Y người vô cùng ghét nàng lại có vẻ mặt ngưng trọng. Đây không phải là bình thường, có thể đã tới Cửu Cung điện.
Không, không, Trương Tử Cẩn thì sao?
Sở Kiều đánh động tinh thần, phát hiện bàn tay mình đang nằm trong tay Trương Tử Cẩn, ấm áp có hơi ẩm ướt.
Nàng muốn cử động, nhưng nàng cảm thấy yếu ớt như không còn khí lực. Ý thức trở lại, Sở Kiều đảo mắt một vòng, cuối cùng nhớ ra mình bị tại nạn xe hơi đang nằm viện.
“Sở Kiều?” Trương Tử Cẩn thì thầm với nàng, Sở Kiều muốn trả lời cô nhưng thấy giọng nàng khô khốc không biết phải nói thế nào. Cảm giác ấm áp đột nhiên biến mất, chính là Phương Tịnh Y tiến lên đẩy Trương Tử Cẩn ra "Em kiểm tra trước."
Sở Kiều ngoan ngoãn không nhúc nhích, Phương Tịnh Y là bác sĩ, đương nhiên phải nghe lời cô.
“Chị có thấy buồn nôn hay chóng mặt không?” Phương Tịnh Y vừa nghe nhịp tim vừa nói “Chấn động nhẹ, chị cần nghỉ ngơi cho tốt … chị có nhớ gì không?
“Chị đều biết những người này sao?” Phương Tịnh Y chỉ xung quanh.
Trương Tử Cẩn cho Sở Kiều uống một ít nước, Sở Kiều cuối cùng cũng cảm thấy cổ họng mình tốt hơn. Đầu quả thực rất đau, nhưng Phương Tịnh Y làm sao có thể coi mình như một người mất trí nhớ?
Nàng bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đều quen biết nhau, ba và dì Từ đừng có biểu hiện như con sắp chết được không? Con bị va chạm từ phía sau sao? Hàn Mẫn Linh, chị mau đưa Từ Vũ Nguyệt đi đi, ánh mắt của em ấy cứ như em sắp chết đến nơi vậy."
Cuối cùng, ánh mắt của nàng cũng đến Trương Tử Cẩn, ngay khi Sở Kiều đưa tay ra, Trương Tử Cẩn lập tức bắt lấy tay nàng.
"Ai đây?"
Vẻ mặt của những người có mặt đột nhiên sững sờ, ngay cả vẻ mặt của Từ Vũ Nguyệt cũng thoáng giật mình. Dì Từ mở to mắt nhìn Sở Kiều và Trương Tử Cẩn "Cái này, cái này..."
Sở ba nói: "Tiểu Kiều, con không nhớ Tiểu Cẩn là ai sao?!"
Sở Kiều ánh mắt nghiêm túc, khóe miệng cong lên nói: "Chị là ai?"
Trương Tử Cẩn sờ đầu Sở Kiều, nhẹ nhàng nói: “Vợ của em.” Nói xong, cô có vẻ cảm thấy hơi xấu hổ.
Sở Kiều cười, giọng điệu cao lên, đôi mắt sáng ngời "Đúng vậy, là Trương Tử Cẩn, vợ em."
Làm sao nàng quên cô được? Nàng có thể quên tên của mình nhưng nàng không thể không nhớ tên của cô.
Biết Sở Kiều chỉ nói đùa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Phương Tịnh Y đang định nói không có việc gì rời đi trước thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gót giày vang dội.
Cùng lúc đó cửa bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa.
Sở Kiều lúc này mới thực sự lúng túng, nàng hỏi: "Lại là ai đây?"