Sở Kiều cảm thấy nàng nên dùng nó cho người trước mặt.
Giọng điệu của người này ... thật điên rồ.
Nàng có ấn tượng không tốt với người trước mặt, cô gái tóc ngắn xuống xe lại hét lớn: "Đi thôi."
Hàn Mẫn Linh liếc nhìn chiếc xe bus thấy Trương Tử Cẩn đang đứng trước mặt một cô gái được quấn chặt, đeo kính râm to, trông khá phong cách.
"Ừ." Trương Tử Cẩn trầm giọng đáp, không thèm nhìn Sở Kiều nữa, lùi lại quay ra cửa xe.
Hàn Mẫn Linh nhìn chiếc xe với ánh mắt kinh ngạc, cười nói: "Thật xin lỗi đã làm mọi người sợ hãi, tên Lăng Dương này sẽ có người đến đón. Cẩn Nhuế, chúng ta đi thôi."
Khi Trương Tử Cẩn đi ngang qua bên cạnh cô, Hàn Mẫn Linh theo sau cô bước xuống xe, hỏi: "Cô gái đó là ai, làm sao mà giống như được bảo vệ đặc biệt vậy?"
"Nhím nhỏ, khá dễ thương." Trương Tử Cẩn trả lời.
Hàn Mẫn Linh vẻ mặt nhìn thấy ma, "Cậu nuôi nhím khi nào?"
Trương Tử Cẩn chỉ hơi nhướng mày không nói, ngồi vào ghế lái. Siêu xe chạy đi nhanh như khi đến, ngay lập tức biến mất.
-
Căn phòng đã được quản lý Châu đặt từ lâu, quầy lễ tân chào đón nàng. Sở Kiều kéo hành lý vào phòng, nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, lúc đó nàng mới cảm thấy đêm nay chuyến đi này thật giống như một chuyến tàu lượn, thật sự rất ly kỳ.
Nàng đeo mặt nạ rồi đi tắm,dây thần kinh căng thẳng của nàng cuối cùng cũng thả lỏng. Xóa hai người phụ nữ xa lạ trong tâm trí, nàng đang mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại cầm kịch bản để xem.
Đêm nay, người phụ nữ tóc dài đang đứng gần mình, nhưng cô ấy không hề biết mình.
Không, chắc cô ấy không biết mình đâu.
"Sở Kiều, Sở Kiều, mày đã tụt dốc đến mức này rồi." Sở Kiều tự lẩm bẩm một mình, nhìn cái bình nhỏ xịt chống sói mà nàng đặt trên đầu giường.
Cô ta có tìm mình nữa không?
Với một tiếng "bốp", Sở Kiều thất vọng đóng kịch bản.
Thế là đủ rồi, nhưng đã nói không muốn nghĩ đến mà lại chui đầu vào rọ, người ta đuổi theo sau thì sao?
Sở Kiều giữ một chiếc đèn ngủ nhỏ, bọc mình trong chiếc chăn bông chuẩn bị đi ngủ. Nghĩ lại trước khi chìm vào giấc ngủ--
Tốt nhất đừng đụng phải người phụ nữ tóc dài với khả năng chiến đấu bùng nổ đó, nàng theo bản năng cảm thấy nàng không đủ khả năng.
Ngày thứ hai, Sở Kiều ăn sáng trong phòng.
Nàng mặc áo khoác chống gió, đội một chiếc mũ lông xù với đôi tai gấu trúc, phần dây treo chỉ che tai.
Sở Kiều mặc hai chiếc quần nhung. Chỉ cần không đóng phim hay dự sự kiện, nàng chỉ mặc quần tây hoặc để chân trần cho đẹp thì điều đó không tồn tại.
Lạnh lùng hay xấu xí, Sở Kiều, là một người đã bắt đầu giữ gìn sức khỏe, chọn cách ăn mặc thoải mái nhất.
Tất nhiên--
Kính râm là vô cùng cần thiết.
Sảnh trượt tuyết.
Khách sạn Bảo Hoa là một khu nghỉ mát trượt tuyết do tư nhân mua và phát triển, bao phủ một khu vực rộng lớn, nhìn thoáng qua nó toàn màu trắng. Có trường trung học cơ sở và trường cao trung, còn có cáp treo, nhanh chóng trở nên phổ biến trong vòng trượt tuyết.
Nhưng năm nay, tuyết ở phía Bắc ít và muộn hơn, phía Bắc Hồ cũng vậy. May mắn thay, ở đây có đủ máy tạo tuyết để tiếp tục hoạt động, tuyết từ những chiếc máy tạo tuyết trên đỉnh núi bay xuống, thực sự có thể tạo ra cảm giác tuyết rơi lãng mạn.
Bộ phim mà Sở Kiều đóng vai nữ chính số 3 là chủ đề màu đỏ của Trung Hoa Dân Quốc. Nàng đóng vai một cô gái làng chơi.
Ở cảnh cuối, nữ nhân vật sẵn sàng hy sinh sau khi biết thông tin, đi trong tuyết đến trại địch và kiên quyết quyết tử.
Sở Kiều kéo lại những suy nghĩ đã biến mất, nàng đeo kính râm , khẩu trang chặt đến mức không ai có thể nhận ra nàng.
Quấn kính bảo hộ và quần áo một lúc sẽ không còn ai để ý đến nàng nữa. Nàng nhìn những chiếc quần trượt tuyết béo, đôi giày nặng nề đó, lo lắng không biết làm thế nào để mặc những thứ này ...
Mặc dù nàng nói rằng nàng đến khách sạn Bảo Hoa để nghỉ dưỡng và trượt tuyết để giải trí. Nhưng nàng không thể trượt chút nào cũng chưa chưa bao giờ chạm vào nó.
Nàng quan sát cách người khác mặc chúng một lúc rồi học cách mặc quần trượt tuyết ngay bên ngoài quần của mình. Cấu tạo của chiếc quần trượt tuyết này thật lạ, có một lớp mỏng ở phần dưới chân, đồng thời có độ co giãn để ôm chân. Sở Kiều dùng hết sức để xỏ chân vào đôi giày trượt tuyết, rồi lúng túng nhét thẳng chiếc quần trượt tuyết vào trong ống giày.
Những người trong phòng thay đồ đã thay đồ xong rồi bước ra ngoài, để Sở Kiều lại một mình.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cửa phòng thay đồ xuất hiện một người đang tựa vào cửa nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng có chút cười, ánh mắt nhướng lên, giống như trêu chọc.
"Là cô!"Sở Kiều sợ tới mức nhảy dựng lên, đột nhiên hai tay cứng đờ, tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, có phải là nàng ngày hôm qua nhìn thấy cô ta đánh người không?Thế là hết! Bình chống sói nàng không mang theo bên người.
Người đứng ở cửa nhìn áo khoác của Sở Kiều cũng hoàn toàn là màu đen, chỗ trắng toát mà nàng có thể nhìn thấy toàn thân là bàn tay, khuôn mặt và mái tóc hợp nhất với quần áo của cô.
Đó là người phụ nữ tóc dài đêm qua.
Sở Kiều kêu lên: "Đừng đến đây!"
Nàng nhìn người đang dần đi về phía mình, nàng chỉ có thể nhớ lại những gì chị Châu đã nói với chính mình ngày hôm qua? Nếu chuyện gì xảy ra ở khu nghỉ mát trượt tuyết, nàng sẽ nói rằng nàng là nghệ sĩ dưới trướng của Trương tổng.
Trương tổng họ là gì ? tên gì?
Trương Tử Cẩn!
Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều, người đang căng thẳng trước mặt cô, không khỏi muốn trêu chọc nàng, con nhím nhỏ này sao có thể sợ mình như vậy?
Cô vừa nhìn thấy Sở Kiều, nàng mặc nhầm bộ đồ trượt tuyết và đi giày không đúng cách, cô thực sự không thể chịu đựng được nên đến giúp đỡ.
"Em làm sao vậy, không được đánh người vô lý được đâu!" Sở Kiều thấy người này đã đứng ở trước mặt mình, trầm giọng nói: "Tôi khuyên cô đừng lộn xộn. Không thì đừng trách tôi ra tay ! "
Oh? Có khả năng sao? Trương Tử Cẩn nhướng mày, cô có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Sở Kiều qua kính râm. Ngoài ra, cô trở thành lưu manh khi nào?
Trương Tử Cẩn hơi nghiêng người về phía trước. Sở Kiều thốt lên--
"Tôi nói cho cô biết tôi được Trương Tổng bảo hộ. Trương Tử Cẩn, cô biết đấy! Cô ấy là Tổng Giám Đốc mới của công ty truyền thông Quang Hoa giỏi giang còn quyền lực. Nếu cô dám động đến tôi, tôi sẽ để cô ấy lật tẩy cô. Cô có nghe thấy không! "
Những gì Sở Kiều nghĩ là, Trương Tổng, Trương Tổng , hãy để tên của cô được sử dụng! Hãy cứu mạng tôi. Tôi nhất định sẽ làm việc tốt vì cô trong tương lai.
Trương Tử Cẩn nghe thấy tên mình trong miệng Sở Kiều, lại còn khen mình, quả thực rất phức tạp. Cô miễn cưỡng kìm nén ý định nói sự thật cho con nhím nhỏ, cô kéo dài giọng: "Ý em là ...?"
Khi Sở Kiều thấy cô không hề động đậy thì cho rằng cô bị lừa, chắc chắn tên tiểu thư Trương Tử Cẩn này dễ dùng, thế giới ngầm cũng phải nể mặt.
"Trương!Tử!Cẩn!" Sở Kiều lặp đi lặp lại một lần nữa, "Thế thì sao, cô có sợ không?"
"Hừ ..." Trương Tử Cẩn cúi đầu nhịn không được cười hắc hắc, sau đó ngẩng đầu nói với Sở Kiều, "A ... Tôi sợ quá, đừng nói cho cô ấy biết."
Sở Kiều trong lòng cứng lại, nâng cằm lên. Một lúc sau,nàng kêu lên: "Cô đang làm gì vậy?"
Nàng thấy người này đang ngồi xổm trước mặt mình.
Trương Tử Cẩn quỳ xuống kéo chiếc quần trượt tuyết mà Sở Kiều nhét vào trong giày, nói nhỏ: "Đây là lần đầu tiên em trượt tuyết? Sao em lại mặc nhiều quần như vậy, khi trượt sẽ rất nóng. Quần này sai rồi." Bây giờ, lớp dưới phải được phủ bên ngoài đôi giày để ngăn tuyết xâm nhập vào ".
Bàn tay khéo léo sắp xếp quần trượt tuyết, buộc dây giày trượt tuyết cho nàng rồi hỏi: "Em có muốn thay quần không?"
Sở Kiều quay đi để tránh đôi mắt đen láy này, trong đầu quên mất lời nói, nói "A".
Hóa ra cô ấy không đến để tìm mình gây rắc rối, mà là để giúp mình?
"Tôi nói em muốn thay quần không?" Trương Tử Cẩn cười, "Đây là lần đầu tiên trượt tuyết sao?
Từ góc nghiêng của Trương Tử Cẩn, nàng có thể thấy lông mi của người này dày như cánh quạt. Nàng không ngờ thế giới ngầm lại có người tính tình ôn hòa như vậy, có vẻ khác với cách cô đánh người hôm qua.
Nàng thấy hôm nay băng trên tay người này đã được tháo ra, trên tay cô ta thon và dài, rất đẹp.
"Ồ,không sao! tôi gầy." Sở Kiều nhớ tới trả lời cô, đôi giày và quần khác của nàng đã được sắp xếp gọn gàng.
Cô ấy không quan tâm đến ngành công nghiệp giải trí, chắc chắn không nhận ra chính mình.
Ngay khi Trương Tử Cẩn vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Sở Kiều lộ hết ra ngoài. Hàng mi dài và con ngươi nâu trong sáng lấp lánh.
Nó thực sự rất đẹp.
Trước khi Trương Tử Cẩn lên tiếng, cô đã nghe thấy Sở Kiều vui vẻ hỏi cô: "Cô tên gì?"
"Trương..." Trương Tử Cẩn gần như nói ra tên của mình, nhanh chóng nuốt nước bọt hỏi cô: "Còn em, em tên gì?"
Sở Kiều cân nhắc, tuy rằng nàng không biết tại sao cô không nói ra thân phận của cô nhưng nàng cũng không dám hỏi. Nếu không, lỡ xúc phạm cô ấy ở đâu đó, chạy trốn không được thì phải làm sao?
"Tôi tên là ..." Sở Kiều ho nhẹ, tìm kiếm từ vựng trong đầu, gọi nó là gì.
"Tên tôi là Não Não" Sở Kiều nói lời cuối cùng cho cái tên. "Có thể gọi bằng biệt danh này. Không quan trọng tên thật của cô là gì. Bây giờ cô nói cho tôi biết tên cô đi."
"Em thực sự biết cách chọn tên." Trương Tử Cẩn không khỏi bật cười, sau đó dừng lại , nói, "Vậy thì tên tôi là Sơ Cẩn."
Sở Kiều ngẩn người: "..."
Sơ Cẩn, Sơ Cẩn? Đây đâu phải là một cái tên mà một người có thể lấy? Người này tự coi mình như người không não chắc?
Xem ra não không phải là cái tên con người có thể lấy ra ... Đây không phải là cô tự bắn vào chân sao?
Nhìn thấy đôi mắt dường như đang cười của Trương Tử Cẩn, Sở Kiều nuốt hết cục tức trên môi, nói: "...Cẩn, chị Cẩn."