Khi Trương Tử Cẩn trở lại thì đã mất hai giờ, đứng trước nhà Sở Kiều mang theo một túi nguyên liệu lớn.
Trương Tử Cẩn gõ cửa.
Một hai ba.
Không có ai mở cửa?
“Sở Kiều?” Trương Tử Cẩn gõ cửa hai lần rồi mới kêu lên, không ai trả lời.
Lẽ nào nàng ngủ quên.
Trương Tử Cẩn lấy điện thoại di động ra do dự không biết có nên gọi để đánh thức nàng hay không thì cánh cửa mở——
Cùng lúc đó, Trương Tử Cẩn bị sốc bởi mùi rượu ập đến.
Sở Kiều đã làm một việc lớn ở nhà khi Trương Tử Cẩn đang bàn công việc với Hạ Tử Du.
Nàng mở tủ lạnh tìm thứ gì đó để uống thì nhìn thấy một chai rượu vang dâu tây mà Tiểu Duẫn đặt ở đó. Sở Kiều nhớ điều gì đó trong đầu, Tiểu Duẫn đã nói gì?
"Chị Kiều, đây là đồ uống ngon của em, coi như quà mừng chị hồi phục! Nhưng chị đừng uống nhiều, uống một chút là đủ rồi."
Sở Kiều suy nghĩ một chút, xem ra đã qua mấy ngày.
Nàng không uống rượu thường xuyên cho nên chẳng biết đây là rượu hoa quả. Nàng mở nắp ngửi thấy mùi chua ngọt của quả bayberry. Đầu tiên nàng rót nửa cốc nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt giống như uống một ly rượu.
Uống thêm một ngụm hết nửa cốc.
Sở Kiều rót thêm một ly nữa, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp một chút rồi thay bộ đồ ngủ mỏng tang ngồi trên sô pha uống.
Áo len co rút của Trương Tử Cẩn, nàng lo lắng không biết phải làm sao nên trực tiếp ném nó lên một bên ghế sô pha.
Thật dễ chịu khi uống đồ uống có đá vào mùa hè.
Tất nhiên, sự thoải mái của Sở Kiều không kéo dài lâu. Khi Trương Tử Cẩn đi lên, khuôn mặt Sở Kiều đỏ bừng lên, dựa vào đệm sô pha mềm mại, đôi mắt khẽ nhắm lại, cảm thấy toàn thân nóng bừng.
"Noãn Noãn? Tại sao ngươi lại ở đây?" Sở Kiều kinh ngạc gọi.
Noãn Noãn là một chú chó săn lông vàng được Sở Kiều nuôi cách đây khá lâu, nhưng nàng đã không gặp Noãn Noãn một thời gian dài kể từ khi chuyển ra ngoài.
Nàng vỗ nhẹ cái gối, lẩm bẩm: "Đừng làm phiền, đừng làm phiền, ta muốn ngủ, ngươi có thể tự chơi."
Sở Kiều say rồi, nàng không có giọng điệu thờ ơ thường thấy, ấm áp còn có một chút trêu chọc.
Lúc này, là lúc Trương Tử Cẩn gõ cửa.
Bây giờ--
Trương Tử Cẩn chưa kịp đứng yên thì đã bị Sở Kiều choàng cổ cô kéo vào nhà. Cùng với mùi rượu nồng nặc, giọng nói tươi cười vang lên bên tai cô: "Đừng làm phiền nữa, ngoan, lát nữa ta sẽ chơi với ngươi, được không?"
Tay Sở Kiều trượt xuống ôm lấy eo Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn không quên đóng cửa lại, cô còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Sở Kiều ôm chặt, nhất thời cứng đờ.
Hai mắt Sở Kiều mờ mịt: "Noãn Noãn, sao ngươi lại cao như vậy? Ngươi là cẩu khổng lồ."
Ánh mắt Trương Tử Cẩn rũ xuống, ổn định cả người loạng choạng đi tới sô pha, "Sao uống nhiều rượu vậy ?"
Sở Kiều vừa nghe thấy giọng nói này, liền giơ tay nắm lấy lỗ tai Trương Tử Cẩn: "Noãn Noãn, ngươi làm sao có thể nói tiếng người! "
Trương Tử Cẩn: "..."
Cuối cùng cô cũng biết tại sao trời nóng như vậy Sở Kiều lại bật điều hòa thấp đến vậy. Nàng mặc áo tay ngắn rộng rãi, xương quai xanh lộ ra ở đường viền cổ áo rộng mở, ngay cả khi di chuyển, cảnh xuân lộ ra một chút.
Sở Kiều đặt tay lên tai Trương Tử Cẩn, cô thoáng nhìn thấy nàng, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Ước chừng Sở Kiều vừa nắm lấy cô, Trương Tử Cẩn cảm thấy tai có chút nóng. Cô cởϊ áσ khoác ngoài rồi nhìn thấy chiếc áo len bị co lại.
Cô định rót cho Sở Kiều một cốc nước ấm thì đã bị bắt lại.
“Ngươi đi đâu vậy?” Sở Kiều lại kéo cô lên sô pha rồi ngồi xuống, tựa vào lòng Trương Tử Cẩn, “Nằm yên."
Sở Kiều lẩm bẩm: "Ta cảnh cáo ngươi không được nghe lời của Trương Tử Cẩn. Ta không sợ."
Trương Tử Cẩn: "..."
Hô hấp của Sở Kiều có chút nặng nề dần thiếp đi. Trương Tử Cẩn để Sở Kiều nằm một lúc, sau lưng đổ đầy mồ hôi. Cô cho là Sở Kiều đã ngủ nên gọi: "Sở Kiều?"
Sở Kiều không mở mắt, khịt mũi.
Trương Tử Cẩn nhìn cô gái say xỉn thích bám người này với một nụ cười trên môi. Cô vén sợi tóc trên mặt ra sao tai cho Sở Kiều một cách cẩn thận, nhẹ nhàng hỏi nàng : "Sở Kiều, em có muốn tham gia một chương trình tạp kỹ với tôi không?"
Sở Kiều lần này trả lời rất nhanh: "Chương trình, chương trình gì?"
“Chương trình cặp đôi.” Trương Tử Cẩn sợ nàng nghe không rõ nên cúi xuống nói: “Em có muốn tham gia không?
Sở Kiều khẽ kêu lên một tiếng "à" như thể nàng đã hiểu. Mặc dù hai mắt vẫn chưa mở, nhưng một tay nhẹ nhàng câu thắt lưng Trương Tử Cẩn, "Được."
Trương Tử Cẩn cười nhẹ, "Em sẽ chọn tôi chứ?"
Ngay khi cô nói xong câu này, Sở Kiều thực sự mở mắt. Đôi mắt sáng như sao, hàng mi dài nhướng lên cười ngọt ngào.
“Ân” Sở Kiều nói.
Trương Tử Cẩn cảm thấy tay Sở Kiều không thành thật, vòng qua eo cô. "Ân" của Sở Kiều đột nhiên rơi vào trong lòng khiến cô hơi choáng váng.
Trương Tử Cẩn lặp lại: "Em sẽ chọn tôi chứ?"
"Ân"
"Em sẽ chọn tôi chứ?"
"Ân"
“Được, vậy tôi hỏi em, lấy tôi nhé?” Trương Tử Cẩn nắm lấy tay Sở Kiều, vươn tay vòng qua eo của Sở Kiều, trực tiếp để Sở Kiều nằm trong lòng mình.
Cô dựa lưng vào ghế sô pha nhìn Sở Kiều, nàng đang từ từ nhắm mắt.
Xương đòn, đường vai, cổ, ngón tay. Mọi thứ trên cơ thể Sở Kiều đều thu hút cô.
Cho dù Sở Kiều không làm gì, chỉ nằm trên người cô cũng khiến cô bị thu hút, cử chỉ của cô rất tự nhiên, Trương Tử Cẩn cảm thấy mình không nhịn được nữa.
Lúc đầu, Sở Kiều xoắn xuýt như thể nhìn vào thứ mềm mại ấm áp mà nàng đang nằm lên, tiến vào liền dựa sát vào Trương Tử Cẩn hơn, đôi mắt trong veo mềm mại của nàng mở ra nhắm lại tựa vào vai Trương Tử Cẩn, nói: "Kết hôn ? Vậy đi kết hôn đi?"
Trương Tử Cẩn lắng nghe tiếng thở của nàng, làn da nóng mềm đang đè lên người cô.
Sau một hồi điều chỉnh hô hấp, cô trầm giọng nói: "Em say rồi."
Sở Kiều lần này không trả lời cô, Trương Tử Cẩn đặt nàng lên sô pha nằm, sau đó vội vàng đi rót một cốc nước ấm.
Sở Kiều vẫn đang lẩm bẩm. Trương Tử Cẩn đỡ nàng dậy: "Uống chút nước."
Sở Kiều lần này rất ngoan ngoãn, vươn tay bắt lấy, hai mắt híp lại. Tiếp nước xong, không biết làm sao đột nhiên buông ra, khẽ nói: "Ta không uống! Ta sẽ không uống rượu này nữa."
Vì vậy, cả cốc nước đã tuột khỏi tay nàng, một nửa đổ lên quần áo của Sở Kiều, nửa còn lại thì trượt hết từ người xuống chiếc cổ trắng ngần của Sở Kiều.
Sở Kiều đang mặc quần áo mùa hè mỏng, quần áo trên ngực nhanh chóng bị ướt.
Sở Kiều cuối cùng cũng mở đôi mắt lười biếng, nhìn xuống ngực mình, cau mày nói với Trương Tử Cẩn ,giọng điệu rất bất mãn: "Ngươi làm cho ta bị ướt."
Trương Tử Cẩn nhất thời không biết nói gì: "..."
Cô không biết Sở Kiều đã tỉnh hay chưa, cô tự nhắc nhở bản thân mình là một người phụ nữ đúng đắn không được cơ hội khi nàng say. Nhưng nếu con nhím nhỏ này vô tình chọc ghẹo thì không thể chịu nổi.
Vừa mới định thần đi nhặt chiếc cốc rơi xuống, Sở Kiều đột nhiên nằm xuống sô pha nhẹ giọng nói với cô: "Ngươi đi lấy quần áo sạch sẽ rồi thay cho ta, nhanh lên."
Làm thế nào để cho cô ... thay quần áo?
Trương Tử Cẩn ngước mắt lên nhìn Sở Kiều, đường cong của nàng nằm trên ghế sô pha rất rõ ràng, làn da mịn màng, mỏng manh gần như phát sáng dưới ánh đèn. Bộ quần áo ướt dính vào ngực nàng, khi không có ai trả lời, Sở Kiều lại bắt đầu lẩm bẩm một cách say sưa.
"Mau lên, quần áo để trong tủ."
"Tiểu Duẫn, tại sao không động đậy?"
Sở Kiều khiêu một sợi tóc lủng lẳng, sốt ruột chờ đợi: "Đi, thật khó chịu."
Trong khi nói, nàng kéo đường viền cổ áo.
Trương Tử Cẩn: "..."
Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Ta ra lệnh cho ngươi đừng toát ra cái loại này câu dẫn được không ? Chết tiệt! ! ! ! ! !