Mộ của lão Lý chôn ở trong ruộng nhà lão cách ngoại thành hai mươi dặm.
Đại hiệp áo xanh và thư sinh hai người đứng ở trước mộ, thư sinh thắp ba nén nhang đốt một ít vàng mã, đại hiệp áo xanh tháo hồ lô tưới tất cả rượu trong đó xuống trước mộ: "Cứ mãi thèm rượu trong hồ lô này của ta, lần này cho lão uống no nê. Để ta nói cho lão nghe cái bí mật này, kỳ thật rượu trong hồ lô cùng với rượu trong vò mà lần trước lão ôm đi đều giống nhau như đúc. Thế nào, biết chân tướng có phải rất khó chịu không, có phải muốn bò từ trong mộ ra mắng ta hai tiếng không?"
Thư sinh mặc kệ hắn, đánh giá chung quanh một chút: "Phong thuỷ không được tốt lắm".
Đại hiệp áo xanh đi đến bên cạnh hắn: "Ta cảm thấy khá tốt đấy chứ. Đệ xem, ngoài năm mươi dặm có một ngọn núi, hai đầu bờ ruộng có rãnh nước nhỏ, có sơn có thủy, là chỗ tốt nha. Về sau nếu như ta chết cứ chôn ở đây, sát bên cạnh lão Lý, có tin hay không, ta có thể chọc cho lão tức giận đến đội mồ sống lại!"
Thư sinh: "Được."
Đại hiệp áo xanh nghe một tiếng được như thế, hứng thú càng cao, chỉ vào bên cạnh an bài tiếp: "Nếu như đệ chết thì chôn ở chỗ này, sát bên ta, còn nếu cảm thấy tịch mịch thì chôn cùng với ta chung một huyệt mộ..."
Thư sinh vừa định nói chuyện, phía nam chợt có một lão nhân tóc bạc bay đến.
Đại hiệp áo xanh: "Quay về, đợi ta".
Thư sinh gật đầu, xoay người đi ngay.
Lão nhân tăng tốc bước chân, muốn ngăn thư sinh lại.
Đại hiệp áo xanh lắc mình đón chặn: "Ấy ấy, họa không liên quan tới người nhà."
Lão nhân nhíu mày: "Phường chống đối phản bội, đều như nhau cả."
Đại hiệp cười ha ha: "Nếu muốn nói phản bội, thì phải phản cho triệt để. Ví dụ như đái dầm, chỉ có một chút nước tiểu mà phải tốn công phu đi hong khô. Ta nếu như muốn đái dầm thì sẽ tiểu nguyên một giường."
Đã đi được bốn năm mươi bước, thư sinh bỗng nhiên xoay người, tức muốn hộc máu: "Ngày đó còn tưởng rằng là đứa nhỏ nào chơi xấu cố ý tiểu trên giường của huynh, thì ra là chính huynh, hại ta tốn thời gian thu dọn! Người bao lớn rồi mà còn không biết xấu hổ, buổi tối đừng trở về nữa!"
Buổi sáng hôm đó, đại hiệp áo xanh vừa mới trở về, vì trêu chọc thư sinh, cố ý đổ thật nhiều nước ở trên giường, sau đó hô to gọi nhỏ nói ai tiểu ở trên giường của hắn. Hắn nhìn thư sinh lẩm bẩm lầu bầu bận rộn trước sau, ha ha, thú vị.
Đại hiệp áo xanh rút kiếm: "Lão đầu, đừng trách ta không tôn kính tiền bối. Ta không rảnh lãng phí thời gian với lão đâu. Đến đây đi, mau mau đánh cho xong sớm, ta còn phải trở về dỗ dành hắn, thư sinh không thể so với loại người cẩu thả như chúng ta, nội tâm hắn rất mong manh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT