Hà Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Mẹ tôi không uống thuốc gì khác cả."

Bà đúng là điên rồi! Loại bệnh mà các bác sĩ đều bó tay không có biện pháp cứu chữa, sao cái con nhỏ đáng ghét kia lại mua được thuốc có thể chữa bệnh cơ chứ?

Bác sĩ nghe vậy liền nói giỡn một câu: "Vậy đúng là rất thần kỳ a~"

Hà Hiểu Mạn miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, trong lòng tính toán chờ đem bà Dương trở về thành phố S sẽ đi kiểm tra thêm lần nữa.

_________

Tại thành phố S, bây giờ đã là 10 giờ tối, Hoắc Yểu bước xuống máy bay, vừa mới khởi động lại điện thoại thì đã có rất nhiều tin nhắn WeChat hiện lên. Cô còn chưa kịp bấm xem tin nhắn thì điện thoại đã reo lên. Màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Đầu ngón tay cô dừng lại, ấn xuống nghe máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người con trai trẻ tuổi.

Người gọi điện tới không phải ai khác mà chính là anh cả Hoắc Diễn Hi.

Tuy rằng Hoắc Yểu có chút bất ngờ khi Hoắc Diễn Hi ra sân bay đón mình, nhưng lại nhớ đến lúc cô đã báo tin cho bà ngoại trước khi lên máy bay nên cũng không hỏi nhiều, chỉ không nhanh không chậm đáp lại một câu: "Năm phút nữa sẽ ra tới."

Cúp máy, Hoắc Yểu cất điện thoại vào túi, dựa theo bảng chỉ dẫn của sân bay mà đi lấy hành lý.

Lấy xong hành lý, Hoắc Yểu rất nhanh đã đi ra ngoài, ngước mắt nhìn quanh một đám người đông đúc, cuối cùng ánh mắt dừng ở một người có vóc dáng cao lớn đang nói chuyện điện thoại.

Hoắc Yểu xốc lại ba lô trên lưng, kéo vali đi về phía người kia.

Mấy tháng trước khi ba mẹ ruột của thân thể này tới nhận con liền đem bức ảnh chụp bốn người anh trong nhà cho cô xem. Cô trí nhớ rất tốt, lại thêm gen của Hoắc gia cũng rất mạnh, vừa liếc mắt là đã nhận ra.

Hoắc Diễn Hi cúp máy, suy nghĩ đến cô em gái mình chưa từng gặp bao giờ, sau đó anh lại lướt lướt điện thoại, mở ra bước hình chụp em gái ở trong WeChat.

Mới vừa ngẩng đầu định chuẩn bị tìm người trong ảnh thì đã thấy trước mặt xuất hiện một tiểu cô nương.

Một thân đồ thể thao màu trắng, trên vai đeo một chiếc balo màu đen, tay phải kéo một vali không quá lớn, gương mặt đơn thuần trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, cặp mắt sáng nhưng có chút sắc lạnh đang bình tĩnh nhìn anh, không hề có nửa phần rụt rè.

Hoắc Diễn Hi ngẩn người, lại cúi xuống nhìn bước hình trong điện thoại, mơ hồ có thể thấy ngũ quan có vài phần tương tự, nhưng anh vẫn là có chút không rõ ràng hỏi: "Yểu Yểu?"

Hoắc Yểu gật đầu, lười biếng "vâng" một tiếng.

Hoắc Diễn Hi gãi gãi đầu, gương mặt tuấn tú mang biểu tình như không thể tượng tưởng được, một hồi lâu sau, anh mới mở miệng: "Em ngoài đời so với trong ảnh có chút...không giống lắm."

Lông mày Hoắc Yểu hơi nhướng lên, vốn vóc dáng cô cao gầy nên có thể liếc nhìn thấy bức hình trong máy Hoắc Diễn Hi: ảnh chụp một cô gái thắt tóc hai bím thật dài để rũ trước ngực, hai má ửng đỏ càng thêm vài phần xinh đẹp, kết hợp với động tác cuốc đất nặng nề, theo đúng tạo hình của một cô gái nông thôn tiêu chuẩn.

Hoắc Yểu bất đắc dĩ, vốn dĩ bức ảnh này được chụp trước lúc Hoắc Diễn Hi kết bạn WeChat với cô. Hỏi cô có thích chụp ảnh hay không ư? Cô xưa nay đều không thích chụp ảnh, ngại phiền nên cô trực tiếp đăng mấy tấm ảnh cũ mà chủ thật của thân thể này chụp trước kia.

Vậy nên so sánh với bức ảnh đó, cũng khó trách Hoắc Diễn Hi có biểu tình khiếp sợ như vậy. (Vốn dĩ người thật là một cô gái đáng yêu, trong sáng còn cô – người xuyên vào thân thể này thì khí chất lại lạnh lùng, tiêu soái.)

Hoắc Yểu hắng giọng, sắc mặt không đổi trả lời: "Đại khái là em trời sinh không ăn ảnh?"

Hoắc Diễn Hi nghe vậy, tầm mắt lại một lần nữa dừng ở gương mặt quá mức xinh đẹp kia, khóe miệng co rút liên hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play