"Yểu Yểu, cháu đã đi thi về rồi?"

Hoắc Yểu đi trên chiếc xe đạp màu đen, cô mới dạo qua phố ăn vặt, vừa mới trở về đã thấy bà Hoàng đứng ở cửa gọi cô.

Hoắc Yểu nhẹ tay thắng xe lại, đáp chân xuống mặt đất, thuần thục gỡ mũ bảo hộ xuống, mái tóc đuôi ngựa đen dài trong nháy mắt được thả xuống, gương mặt cô liền trở nên rất tinh xảo, xinh đẹp đến rung động lòng người. Lúc này, toàn thân cô thỏa ra khí thế hiên ngang cùng lãnh khốc không nói nên lời.

Bà Hoàng nhìn Hoắc Yểu, trong lòng không nhịn được mà thổn thức, người thường với người sinh ra đã xinh đẹp chính là không giống nhau! Chỉ đạp xe đạp mà cũng có thể tỏa ra một loại khí chất kinh người đến thế!

"Đúng rồi, Yểu Yểu, nhà cháu hình như có khách tới thăm, còn lái một chiếc siêu xe nhìn rất xịn, con trai ta nói xe kia giá trị phải đến mấy triệu tệ đấy, cả huyện chúng ta đều không có chiếc xe nào đắt như vậy a..." Bà lão một bên nói, một bên khoa trương dung tay ra dấu.

Nghe xong, Hoắc Yểu như đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt tinh xảo ngược lại cũng không xuất hiện biểu tình gì.

Bà Hoàng thấy Hoắc Yểu không lên tiếng, thận trọng nhìn quanh bốn phía rồi đến gần Hoắc Yểu, tận lực hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Yểu Yểu, cháu cùng ta nói thật đi, nhà cháu tại sao lại biết đến người có tiền như vậy? Vẫn là nói...hay là...đắc tội người nào a?"

Cô nhớ năm ngoái cũng có người lái chiếc siêu xe đến thăm nhà cô, cuối cùng lại có lời đồn thổi nhà cô đắc tội hào môn nào đó ư?

Mí mắt Hoắc Yểu khẽ run lên, có chút dở khóc dở cười với suy nghĩ lệch lạch rõ ràng của bà lão, để trách người ta hiểu lầm, cô nhẹ giọng đáp một câu: "Có thể là bà con xa đến thăm."

Lời vừa dứt, trên gương mặt bà lão lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá không hỏi được gì nhiều, Hoắc Yểu đã lần nữa đội mũ bảo hộ lên, vẫy vẫy tay: "Chào bà Hoàng, cháu đi về trước ạ."

Nhìn bóng lưng Hoắc Yểu đi xa, hơn nửa ngày bà lão mới lẩm bẩm trong miệng: "Nhà các người không phải nổi tiếng là nghèo rớt mồng tơi sao? Từ đâu lòi ra bà con họ hàng xa? Đào đâu ra lắm bà con xa nhiều tiền thế?"

________

Hoắc Yểu đạp xe về nhà, từ xa liền thấy trong ngõ hẻm, ngoài cửa nhà cô có một chiếc siêu xe màu đen đang đậu.

Logo chim ưng đang dang cánh bay lượn, thân xe toát lên khí thế sang trọng, có vẻ động cơ xe cũng rất linh hoạt. Nhưng đây đâu phải Bentley đâu? Đâu đến mức mấy triệu tệ?

Khóe môi Hoắc Yểu run run, thu hồi lại ánh mắt, chậm rãi nhảy xuống xe, sau đó thuần thục nhấn mấy cái nút nhỏ dưới yên xe. Cơ hồ trong nháy mắt, chiếc xe đạp lớp như vậy liền tự động tháo lắp, trở thành một khối nhỏ, thoạt nhìn hình như chỉ còn nhỏ gấp 11 lần so với lúc ban đầu, so với laptop còn nhỏ hơn.

Cổng không khóa, Hoắc Yểu ung dung cầm chiếc "xe đạp", nhấc chân bước vào nhà. Cô còn chưa đi đến phòng khách thì liền nghe được một âm thanh đanh đá truyền đến:

"Mẹ, sao mẹ cứ cố chấp như vậy? Cái chỗ nghèo nàn này có đáng gì mà mẹ cứ nhất định ở lại đây chịu khổ cực? Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần là con đã mua cho mẹ một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố rồi cơ mà, còn mời cả bảo mẫu chuyên nghiệp đến chăm sóc mẹ, mọi điều kiện ở đó đều tốt hơn gấp nghìn lần so với cái nơi này. Sao mẹ lại không chịu chuyển đi?"

"Mẹ nhìn cái sàn nhà dơ bẩn, đen như mực này đi, còn có ở vách tường ẩm mốc kia, cả ở trên đầu chúng ta, cái trần nhà đã thủng vài lỗ, ngày mưa nơi này sẽ bị dột, mẹ xem đi?"

"Mẹ, thân thể mẹ vốn dĩ không tốt, lại còn luôn sống trong cái nhà cũ rách rưới, mốc meo này, người khác không biết lại tưởng rằng nhà chúng ta rất nghèo, cho rằng con cái chúng con ngược đãi mẹ già..."

Trong sân, Hoắc Yểu nghe thấy những lời này, bỗng nhiên liền rơi vào trầm tư, nhưng rất nhanh chóng, cô đã lấy lại tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play