May thay, mặc dù hệ thống có chút thích hố chủ, nhưng thời khắc mấu chốt cũng phá lệ cấp lực, nó tiếp tục hướng Tư Nặc hỏi: "Ngươi hiện tại có được một chút giá trị fans, có thể đổi một túi quà gia vị nhỏ, bao gồm bột chiên giòn x10, ngũ vị hương x10, bột ớt x10, xin hỏi có hay không yêu cầu đổi?"
Tư Nặc trước kia đã từng làm món "Dương xỉ chiên giòn", các gia vị này vừa vặn có thể làm món này!
Tư Nặc trong ý thức vội vàng nói: "Đổi"
Giá trị fans chưa được sử dụng có thể dùng để đổi công thức nấu ăn mới, gia vị, nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, buff, nhưng sau khi đổi tổng số lượng giá trị fans sẽ không bị thay đổi (Không bị giảm bớt).
Ngay sau đó, Tư Nặc cảm giác cổ ngọc bội trên cổ phát ra một trận giao động năng lượng mỏng manh, chỉ chốc lát sau, hệ thống lần nữa nhắc nhở: "Túi quà gia vị nhỏ đã được chuyển vào phân khu cuối cùng của vòng tay không gian, vui long kiểm tra lại và nhận!"
Tư Nặc lấy ra mội tia tinh thần lực mỏng manh, thâm nhập vào vòng tay không gian, quả nhiên ở phân khu cuối cùng thấy được một cá bình lưu ly hình dáng cổ xưa màu sắc rực rỡ đựng ba loại bột gia vị, phân lượng ước chừng đủ cho cậu làm mười phần đồ ăn.
Không nghĩ tới chỉ một chút giá trị fans như vậy có thể đổi thực nhiều đò vật, fans thứ nhất Tiểu Hắc Miêu này, thật là đã giúp đỡ cậu rất nhiều!
Đem Tiểu Hắc Miêu trên bụng sờ soạng bộ lông mềm mại vài cái, Tư Nặc xác định Tiểu Hắc Miêu hoàn toàn cởi bỏ phòng bị, bộ dáng bị sờ đến thoải mái, cậu lập tức buông bỏ tâm tư.
Tư Nặc ôm Tiểu Hắc Miêu đến trước mặt, cọ cọ trán vào cái đầu lông xù của tiểu gia hỏa, lại cách ra một chút khoảng cách, nhìn thẳng vào đôi mắt kim sắc, nghiêm túc dặn dò: "Bé ngoan, em trước tự mình chơi, không được chạy loạn nha! Ca ca còn muốn làm thêm một phần đò ăn"
Tiểu Hắc Miêu bị hai chữ "bé ngoan" làm đứng hình... Tiểu giống cái này thật là, có thể nói chuyện bình thường hay không, vừa mở miệng chính là lời ngon tiếng ngọt!
Bất quá "ca ca" là cái quỷ gì? Bổn Thái Tử năm nay đã 99 tuổi! Chỉ còn một năm nữa là cao đẳng Dực Hổ thành niên trăm tuổi rồi! Giống cái này thức tỉnh chỉ là huyết mạch thú nhân bình thường nhất, tiểu giống cái thoạt nhìn hình như chỉ mới 18 tuổi, còn cách 25 tuổi vài năm nữa!
... Xong rồi, chờ nó đem tức phụ mang về, khẳng định sẽ bị người trong tộc cười nhạo là hổ "già" thích gặm cỏ non.
Nói xong, Tư Nặc đem Tiểu Hắc Miêu đặt ở bãi cỏ bên cạnh, đem nồi, chén đũa thu vào 1 phân khu trống trong vòng không gian mang về cho Tiểu Tạp rửa sạch.
Sau đó, lấy ra một cái nồi tương đối bằng phẳng để làm chảo, bắt đầu đun nước sôi.
Cùng với từ vòng không gian theo thứ tự lấy ra ba bình lưu li, đổ ra ba cái bát sạch vừa đủ lượng gia vị cần dung rồi nhanh chóng cất lại vào không gian.
- -Loại gia vị này ở thời đại tinh tế sẽ bị coi là gây tổn hại đến thành phần dinh dưỡng của thực phẩm tự nhiên, vẫn là không để người khác thấy sẽ tốt hơn.
Đem tạp chất trong rau dương xỉ dại loại bỏ, ngắt thành những đoạn ngắn. Tư Nặc chỉ hái phần mềm nhất của chồi xoăn lại, có thể nói đây là một cái gõ lá khổng lồ, nếu ở trái đất độ dày của nó bằng cái đũa thì ở đây nó phải dày bằng ngón tay út.
Đầu tiên dùng nước sôi trụng chín dương xỉ, sau đó vớt lên rửa qua với nước lạnh, dùng lượng vừa đủ bột chiên giòn, ngũ vị hương/bột ớt, muối trộn đều với nước tạo thành lớp bột nước, nhúng dương xỉ vào lớp bột nước rồi áo qua một lớp bột chiên giòn khô, cho vào chảo ngập dầu...
Thẳng đến khi vớt ra khỏi chảo dầu, dương xỉ chiên giòn tỏa ra một màu vàng rực rỡ, được phục vụ với hai hương vị, ngũ vị hương và hương cay, Tiểu Hắc Miêu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái kinh ngạc đến ngây người.
Bộ dáng tiểu tức phụ nghiêm túc nấu ăn...thật sự quá đẹp! Quả thực làm nó không rời mắt được!
Đồ chiên có mùi thơm vô cùng nồng đậm, làm cho Tiểu Hắc Miêu vốn ăn chưa no lại bắt đầu đói bụng, cũng chẳng sợ nguyên liệu nấu ăn vốn là một loài "cỏ dại" không thể ăn, cho dù cỏ thể ăn, cũng là thứ "rau xanh" nó ghét nhất, càng quan trọng hơn, nó chỉ là nguyên liệu nấu ăn cấp thấp nhất.
Nhìn thật ngon! Thật muốn ăn a~~~!
Tuy nhiên Tiểu Hắc Miêu không hề có động tác gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên hướng về một hướng nào đó trên bãi cỏ và gầm lên cảnh cáo, toàn bô lông tơ dựng lên!
- -ách, có lẽ làm vậy để thân hình nhỏ bé của nó thoạt nhìn càng thêm uy vũ, hùng tráng và có lực uy hiếp đi!
Bầu trời trong xanh vốn dĩ không có gì, chậm rãi hiện ra một chiếc huyền phù cao cấp màu xám của quân đội đang bay tới, chiếc huyền phù kia chỉ dùng vài giây ngắn ngủi đã hoàn mỹ đáp xuống bãi cỏ cách Tư Nặc 20m.
Tiểu Hắc Miêu đang định lao lên đại chiến 300 hiệp với bọn người đột nhiên xuất hiện dành đồ ăn với nó, ai ngờ chỉ mới nâng móng vuốt, Tư Nặc đã thập phần tàn nhẫn nhấc nó lên
- -nha! Bộ dáng tiểu gia hỏa tạc mao thật quá manh!!!
Tư Nặc cúi đầu hôn lên trán Tiểu Hắc Miêu mấy cái lại mạnh mẽ xoa nhẹ khiến cho bộ lông mềm mại của Tiểu Hắc Miêu xù hết cả lên, cảm xúc kia thật là thích cực kì!
Tiểu Hắc Miêu:...Làm cái gì đó?! Đối đầu với kẻ địch mạnh, có thể nào chờ Bổn Thái Tử giải quyết xong mấy kẻ vừa nhìn là biết không có ý tốt kia xong rồi mới thân thiết khanh khanh ta ta hay không?
.....Nhưng, nếu tiểu giống cái thích, vậy lại để cho cậu hôn hôn một chút, sờ sờ một chút đi..... Bổn Thái Tử cũng... cũng rất thích.
Tiểu Hắc Miêu cầm lòng không đặng mà vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay trắng nõn của Tư Nặc, thơm thơm, mềm mềm, ngọt ngọt, thật muốn cùng cậu thân mật (thân mật kiểu 18+ á) (⺣ﻌ⺣).
Đáng tiếc ấu tể nào đó cũng chỉ có thể tưởng tượng... Thật tức giận nha, Bổn Thái Tử vì sao vẫn chưa thành niên! ノ(◦ˋ皿ˊ◦)ノ┻┻
Nhìn thấy ba người từ trên xe huyền phù bước xuống, Tư Nặc ở trên tai nhỏ của Tiểu Hắc Miêu hôn nhẹ mấy cái, lại tủm tỉm khen: "Tiểu bảo bối thật lợi hại, ca ca cũng chưa biết có người đến đâu!"
Trong ba người đang đi tới, đi đầu là một vị thú nhân giống đực thân hình cao lớn khoác trên mình bộ quân trang hưu nhàn, ngũ quan anh tuấn, soái khí.
Theo sau là hai giống cái một già một trẻ, thoạt nhìn ngũ quan có hai ba phần tương tự, vị lớn tuổi tóc hoa râm, ăn mặc tỉ mỉ, khuôn mặt nghiêm túc, đi bên cạnh hắn là một giống cái trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú thoạt nhìn có chút thẹn thùng ngại ngùng.
Tư Nặc thông qua ký ức Lục Tư Nặc xác định ba người này không phải là những người hang xóm đã từng đến nông trang của cậu, quần áo của bọn họ cũng không giống người trông coi nông trường bình thường.
Hai bên dần kéo gần khoảng cách, ba người thực ăn ý mà cách xa Tư Nặc 5m.
Vị thú nhân giống đực diện quân trang kia chủ động mở miệng nói: "xin chào, Lục tiên sinh, thực xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ta là người đứng đầu cục kiểm soát an ninh của tinh cầu N-213 – Hách Lê, vừa rồi máy rà quét năng lượng của tinh cầu khi quét qua khu rừng nguyên sinh này thấy có những biến động năng lượng vượt qua giao động năng lượng của Linh Năng thú cao cấp, không biết ngài có phát hiện điều gì dị thường không?"
Người đàn ông nghiêm nghị giải thích mục đích của mình khi đến đây, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà hướng về hai cái đĩa tỏa ra mùi hương mê người của dương xỉ chiên giòn đang được đặt trên phiến đá.
Hách Lê và Hoắc lão đã dừng ở trên không khu vực này được một lúc, thông qua máy dò độ nét cao của xe huyền phù quân dụng thấy vô cùng rõ rang, vị giống cái Lục gia đến từ Đế Đô tinh này tay chân mau lẹ mà đem cái loại cỏ dại gọi là "Cự diệp dương xỉ" ném vào một thứ hỗn hợp màu trắng... khuấy đều, và bằng một cách kỳ diệu nào đó kết quả lại cho ra một món ăn tỏa hương thơm bay khắp 10 dặm.
Đối với con mèo con màu đen được Tư Nặc ôm trong ngực, Hách Lê phá lệ đánh giá nhiều hơn vài lần, nhưng không quá để ý, khu rừng sinh thái nguyên sinh này có Linh Năng thú trung cấp Xích Viêm Hắc Miêu.
Thuần huyết Xích Viêm Hắc Miêu toàn thân thuần một màu đen, đồng tử đỏ đậm... Ấu tể Xích Viêm Hắc Miêu trước mắt cậu hẳn là tạp huyết, hoặc là sinh ra biến dị đi?
Chỉ cần không chủ động chọc điên chúng nó, Xích Viêm Hắc Miêu cũng không thích giết chóc, nhưng cũng không thích thân cận...
Tuy nhiên, sau khi bị cám dỗ bởi đồ ăn do giống cái này làm thì Hách Lê cũng không lấy làm kinh ngạc, tiểu ấu tể sức chịu đựng vẫn là tương đối kém.
Mà ấu tể Xích Viêm Hắc Miêu ở khu rừng này đã được xem như là thợ săn cao cấp nhất, chưa kể mẫu thú còn là siêu cấp bao che người mình, khó trách các Linh Năng thú cấp thấp, trung cấp khác không dám lại gần.
Tư Nặc vẻ mặt mờ mịt nói: "Không có a? Ta chỉ hoạt động ở bìa rừng, không có phát hiện cái gì Linh Năng thú cao cấp cả"
Hách Lê biết Tư Nặc cũng không có nói dối, hắn vừa rồi ở trên huyền phù quân dụng bật máy giám sát cũng không phát hiện có gì dị thường.
Nếu là trước đây, Hách Lê khẳng định là phải rà soát lại toàn bộ khu rừng lại một lần đề phòng bất trắc, nhưng hiện tại có một thứ khác đang hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Hoắc Văn Ngạn là phó hội trưởng hiệp hội nghiên cứu Linh Trù đế quốc, đồng thời cũng là Linh Dược Sư cao cấp của hiệp hội nghiên cứu dược tề, gần đây đang tiến hành nghiên cứu câc loại "dược thiện".
Mọi người đều cho rằng ông đây là làm những việc không đâu, dược tề là tinh luyện lọc lấy tinh hoa, nguyên liệu nấu ăn là loại bỏ tạp chất, hai thứ này phương pháp xử lí hoàn toàn không giống nhau.
Dược liệu cần được điều hòa dược tính ở nhiều mặt để có thể trở thành dược tề, cực kì chú trọng về tỉ lệ, không thể tùy tiện tăng hay giảm bất kì loại tạp vật nào, còn các loại nguyên liệu nấu ăn cần được nấu riêng để đảm bảo lượng năng lượng được giữ lại là nhiều nhất và không gây ảnh hưởng đến các loại khác...
Đem hai thứ này kế hợp lại với nhau quả thực là vừa lãng phí dược liệu lại lãng phí nguyên liệu nấu ăn, dược tề hiệu quả không đạt đến mức mong muốn, hương vị của món ăn cũng trở nên kì quái, khó có thể nuốt xuống.
Vì khó chịu với những lời đồn đãi vớ vẩn của những người ngoại giới, Hoắc lão dứt khoát tự mình chạy tới tinh cấu nông nghiệp xa xôi này. Mà giống cái nhỏ tuổi đang đứng sau lưng Hoắc lão chính là tôn tử có thiên phú ưu tú nhất của hắn: Hoắc Vân Phàm, tinh thần lực cấp S, là học sinh năm tư đại học khoa dược tề của đại học tổng hợp Hoa Mạn đế quốc, nghỉ hè lại đây làm trợ thủ cho hắn.
Hách Lê bên này còn đang suy nghĩ từ ngữ thỏa đáng, Hoắc Văn Ngạn ở phía sau hắn lại không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng tới phiến đá nơi Tư Nặc đặt món dương xỉ chiên giòn, trực tiếp hỏi: " Lục tiểu bằng hữu, món này là món gì? Có thể ăn không? Ta thấy hình như món này được làm bằng cỏ dại gọi là cự diệp dương xỉ đúng không?"
Hoắc Vân Phàm nhanh chóng đi lại, hắn biết Lục Tư Nặc, người này học cùng chuyên ngành với hắn, nhưng kém hắn một năm.
Giống cái thiếu niên thanh tú đối với Tư Nặc lộ ra một nụ cười áy náy: "Xin chào Lục học đệ... Không nghĩ tới lại có thể gặp mặt ngươi ở chỗ này. Sự việc tinh thần vực của ngươi bị thương ta có nghe nói qua, thật là vô cùng tiếc hận. Ông nội của ta không có ác ý, chỉ là đối với bất luận nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu mới mẻ độc đáo nào đều cảm tháy vô cùng hứng thú"
Tư Nặc đang lo không biết làm cách nào để ba người này ăn đồ cậu
làm, không nghĩ tới bọn họ chủ động nhắc tới!
Cậu nỗ lực lục lọi ký ức của Lục Tư Nặc, khi nhìn mặt Hoắc Vân Phàm, cảm thấy thực quen mắt, ra đây là học trưởng của Lục Tư Nặc!
Cậu tùy tiện đặt con mèo trong tay xuống bãi cỏ, vô cùng nhiệt tình bưng len đĩa dương xỉ chiên giòn vị ngũ vị hương, tự mình cầm lấy một cái bỏ vào miệng, biểu thị rằng cái này cỏ thể ăn, không có độc!
Sau đó đưa tới trước mặt Hoắc lão và Hoắc Vân Phàm, mỉm cười nói: "Hai người có muốn nếm thử không?"
Với mùi hương nồng đậm hấp dẫn, ba người một mèo, ai mà không thèm rỏ dãi hai đĩa "cỏ dại" này?
Được Tư Nặc mời, Hoắc lão cùng Hoắc Vân Phàm không chút khách khí mà vươn tay! Ngay cả đôi đũa cũng không nhớ cầm!
Hách Lê cũng vội vàng đi tới: "A! Ta cũng muốn ăn! Hai người các ngươi để cho ta một ít!"
Bên ngoài vàng giòn, hương thơm nồng đậm, bên trong ngọt thanh, tươi mới, ngon miệng! Chúa ơi, từ bao giờ mà thức ăn làm từ "cỏ dại" lại có thể ngon đến vậy? Ngon đến nỗi người ta không dừng được!
Quan trọng hơn là, bên cạnh hương vị tuyệt vời, món ăn này rõ ràng không có nhiều năng lượng nhưng lại có công hiệu thần kỳ, nó làm tinh thần người ăn cảm thấy thỏa mãn, sung sướng, tràn đầy, thoải mái!
Đối với những tín đồ ăn uống, gặp nhau là bạn bè, một đĩa dương xỉ chiên giòn không đủ, vậy thì hai đĩa!!!
Từ từ, vì sao đĩa dương xỉ chiên giòn vị cay trên phiến đá kia lại thiếu mất một nửa?
.....Ách, còn có một con Tiểu Hắc Miêu bị cay đến há mồm thè lưỡi hà hơi do lần đầu ăn cay, đồng tử kim sắc nước mắt lưng tròng, tràn đầy lên án mà nhìn Tư Nặc, khó chịu rì rầm: "Ngao ô ô ô ~~~"
Tiểu giống cái thật là quá đáng ghét, trước còn ôm ôm nó, một tiếng tiểu bảo bối, hai tiếng cũng tiểu bảo bối, quay lưng liền vì ba người từ đâu xuất hiện, đem nó ném qua một bên!
Còn không có sự đồng ý của nó, liền đem đồ ăn vốn thuộc về nó, đem phân cho ba người đáng ghét kia!
Dưới sự tức giận, Tiểu Hắc Miêu liền nhảy lên phiến đá, đơn độc bá chiếm đĩa dương xỉ chiên giòn còn sót lại, cũng không thèm quan tâm thứ "rau xanh" này trước đây nó căn bản là không đụng tới.
Chỉ là Tiểu Hắc Miêu trăm triệu lần không nghĩ tới, thứ này ăn cực kì ngon, hương vị lại vô cùng "kích thích"... kích thích đến nỗi nó cầm lòng không đậu mà tự động phân bố nước mắt!
Tư Nặc hoảng sợ, mèo làm sao có thể ăn cay? Cậu vội vàng lấy ra một cái bát rỗng, đổ đầy nước sạch vào rồi bế Tiểu Hắc Miêu lên đút nước...
Dương xỉ chiên giòn vị ngũ vị hương chớp mắt đã bị ba người ăn sạch, Hách Lê lén lút vươn tay hướng đến non nửa đĩa dương xỉ chiên giòn hương cay còn lại trên phiến đá... Lại bị Tiểu Hắc Miêu nhạy bén phát hiện, Tiểu Hắc Miêu đang bị tiểu giống cái đút nước đồng thời hướng Hách Lê vươn ra một trảo!
Hách Lê cảm ứng được nguy hiểm vội vàng lui tay về sau, sau đó nhìn về phía khối đá phiến cứng rắn trên mặt đất có ba vết rách khắc sâu trên đó... Đương nhiên, đĩa dương xỉ chiên giòn đang còn non nửa kia vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì.
Tiểu Hắc Miêu đồng tử kim sắc ánh mắt lạnh băng mà khinh thường, một thú nhân huyết mạch trung đẳng hèn mọn mà cũng dám đoạt thức ăn trong miệng hổ!
Ngay sau đó, Tiểu Hắc Miêu vừa đại phát thần uy miêu trảo đã bị Tư Nặc bắt lấy, quở mắng: "Em khua tay múa chân loạn cái gì a~? Vết thương vừa mới khép miệng lại bị em làm rách ra rồi!"
Tiểu Hắc Miêu vô thức chột dạ: "...Miêu ngao!"
Hách Lê thần sắc phức tạp, hắn coi như đã biết vì sao lại có sự giao động năng lượng mãnh liệt kia rồi, áp lực khủng khiếp từ Tiểu Hắc Miêu khiến hắn gần như không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoắc Vân Xuyên vừa rồi không chú ý động tĩnh trên mặt đất nói: "Đang êm đẹp sao phiến đá lại nứt ra rồi?"
Hoắc lão mơ hồ suy đoán ra điều gì nhưng quyết định giả ngu nói: "Có lẽ cục đá này chất lượng không tốt... Lục tiểu bằng hữu, đồ ăn dư lại này không biết có thể cho ta mang về phân tích thành phần và năng lượng hay không?". Đổi lại, hơn trăm loại nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên trong kho lưu trữ của ta cậu có thể tùy ý chọn."
Xác nhận vết thương của Tiểu Hắc Miêu không có gì đáng ngại, Tư Nặc cuối cùng cũng phát hiện cục đá kia có gì không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
Đối với thỉnh cầu của Hoắc lão, cậu phi thường vui sướng mà đáp ứng: " Thật sao? Tốt quá!"
Tiểu Hắc Miêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Nặc gói lại đồ ăn còn thừa đưa cho Hoắc lão.
Mịa nó, tức chết nó rồi! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Hoắc lão gấp chờ không nổi muốn trở về nghiên cứu loại đồ ăn kiểu mới này, đem số dương xỉ chiên giòn còn lại đóng gói, đem cất cẩn thận, lấy ra nút không gian cất giữ huyền phù, hướng Tư Nặc từ biệt: " Nông trang của ta ở số 3 khu A, cậu tùy thời có thể đến làm khách."
Lúc trước hai ông cháu bọn họ đi cùng Hách Lê đến đây, chỉ là bởi vì Hoắc lão vừa lúc có việc đi ngang qua chỗ giám thị an ninh tinh cầu.
Hoắc Vân Phàm cũng đi theo nói: "Lục học đệ, ông nội ta trừ bỏ nguyên liệu nấu ăn còn có rất nhiều dược liệu thường thấy, nếu ngươi muốn tiếp tục nghiên cứu dược tề, hoan nghênh ngươi đến cùng ta tham khảo"
Tư Nặc đã nhận được thông báo tăng thêm ba giá trị fans từ hệ thống, vô cùng cao hứng mà cáo biệt hai vị "thổ hào".
Một lúc sau Hách Lê phát hiện uy áp trên người mình đã biến mất, ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Tiểu Hắc Miêu đang ngoan ngoãn nằm trong ngực Tư Nặc, thực nhanh đã suy đoán ra Tư Nặc đối với sự kiện vừa sảy ra hoàn toàn không biết gì.
Sau bao năm đóng quân ở tinh cầu nông nghiệp buồn chán này cuối cùng cũng đụng tới điểm có chút thú vị!
Hắn đối với Tư Nặc cười tủm tỉm nói: "Ăn đồ ăn Tiểu Nặc ngươi làm, chúng ta chính là bằng hữu, Tiểu Nặc nếu có việc cần ta giúp đỡ cứ việc yêu cầu, đừng ngại"
Hách Lê rất thân thiện, trước lịch sự gọi Lục tiên sinh, hiện giờ thân thiết mà kêu "Tiểu Nặc".
Tư Nặc nghĩ đến Hách Lê là giám thị an ninh tinh cầu, nơi đó khẳng định có thể có phương thức liên hệ với thế giới bên ngoài, thậm chí có thể lên Tinh Võng!
"À, thật ra tôi có việc muốn nhờ ngài giúp. Tôi muốn nhờ ngài cung cấp mạng lưới Tinh Võng ở nông trang của tôi. Không biết có được hay không?"
Hách Lê ngẩn người, nhìn Tư Nặc chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể! Tinh cầu này không có kết nối Tinh Võng là bởi vì dân cư ở đây quá thưa thớt nên việc lắp đặt và duy trì lưới thu phát tín hiệu phí tổn quá cao. Chiều nay tôi sẽ cho người cài đặt một bộ thu phát tín hiệu cho nhà cậu, sau đó cậu có thể lên Tinh Võng"
Hách Lê đã từng là thú nhân giống đực thể chất cấp S, ở trong quân đội là một trong những người có thân thủ đứng đầu, nhưng bởi vì đắc tội người nào đó, trong một lần làm nhiệm vụ thì bị ám toán bị thương, vết thương khó có thể khép lại, dẫn tới thể chất giảm tới cấp B-, còn bị "lưu đày"đến hành tinh nông nghiệp hẻo lánh này đóng giữ 5 năm.
Trước đó Hoắc lão tiến đến chỗ giám thị an ninh tinh cầu, chính là vì giúp hắn kiểm tra thân thể.
Ở cái nơi không có bất kỳ địa phương giải trí nào như nơi này, việc tiêu khiển duy nhất chính là lên Tinh Võng, do đó Hách Lê có thể hiểu được yêu cầu của Tư Nặc.
Tư Nặc cao hứng cực kỳ, có Tinh Võng, mục tiêu hút fans của cậu... À không, mục tiêu theo đuổi sự nghiệp vĩ đại đem mỹ thực địa cầu cổ ở tinh tế đại phát dương quang có thể trở thành sự thật!
Tư Nặc thành khẩn nói: "thật sự cảm ơn anh!"
Hách Lê xua xua tay: "Chỉ cần Tiểu Nặc lúc làm đồ ăn ngon, ngẫu nhiên nhớ để cho ta một ít là được"
Tư Nặc làm đồ ăn không chỉ ăn ngon mà Hách Lê còn cảm thấy những vết thương cũ trong cơ thể luôn ẩn ẩn đau, như có thứ gì đó ôn nhu trấn an, trở nên thoải mái hơn một chút, không biết đây là tác dụng của nguyên liệu nấu ăn "cỏ dại" kia, hay do Tư Nặc là người nấu.
Trực giác của Hách Lê mách bảo chính là ý phía sau, đại khái có lẽ là vì nguyên nhân đó mà ấu tể giống đực có thực lực siêu phàm kia coi trọng giống cái nghe đồn có tinh thần vực tàn khuyết này.
Tư Nặc sảng khoái đáp ứng: "Đương nhiên là không thành vấn đề!"
Tiểu Hắc Miêu lại rất không cao hứng, giống cái này thật quá "hoa tâm đa tình"! Ra đồ ăn cậu làm ai cũng có thể ăn! Ra là cậu đối với ai cũng sẽ lộ ra nụ cười điềm đạm, đáng yêu như thế!
Hai giống cái kia cũng thôi đi, không tạo ra bất cứ uy hiếp nào với nó. nhưng cái tên thú nhân giống đực gọi là Hách Lê kia lại tạo cho Tiểu Hắc Miêu cảm giác có nguy cơ, quá đáng giận, tên trứng thối này không chỉ cướp đồ ăn của nó mà còn muốn cướp luôn tiểu tức phụ của nó!
Thế nhưng điều làm nó sinh khí chính là tiểu tức phụ của nó vậy mà coi tên gia hỏa kia là "bằng hữu"!
Càng sinh khí chính là... ngốc tức phụ nhà nó hoàn toàn không phát hiện nó đang sinh khí!
Cùng Hách Lê hẹn tốt thời gian lắp đặt Tinh Võng, Hách Lê liền rời đi, Tư Nặc không dễ dàng mới ra ngoài một chuyến, quyết định tìm nhiều nguyên liệu nấu ăn mang về một chút.
Ngân Bối Ngư mỹ vị khẳng định sẽ câu nhiều thêm mấy con!
Nấm rơm, rau dương xỉ dại, gừng dại cũng không thể buông tha.
Những cây đại thụ mục nát càng có nhiều hơn mấy gốc mộc nhĩ.
Phía bên kia của khu rừng, hình như có một mảnh rừng trúc,có rừng trúc sẽ có măng...
Trong rừng có chim, cũng sẽ có trứng chim, đáng tiếc Tư Nặc không biết trèo cây, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện một ổ trứng Tam Sắc Cẩm Kê.
Tư Nặc vui mừng nhét trứng vào vòng tay, một bên nhắc nhở sủng vật nhà cậu: "Bé ngoan, em đừng chạy loạn, trong rừng rất nguy hiểm, em còn nhỏ như vậy, tùy tiện tìm một con linh thú cũng có thể ăn thịt em đó..."
Tư Nặc mới vừa nói xong, liền nghe thấy một âm thanh của động vật lớn dừng ở cách cậu không xa!
Quay đầu nhìn lại, vậy mà là một con lợn rừng lớn cao ước chừng 3m! Con lợn rừng đã chết, trên người có vài vết máu sâu cùng với ba vết rách trên phiến đá giống hệt nhau...
Ngoài ra, bên cạnh lợn rừng, còn có xác của bốn năm con Tam Sắc Cẩm Kê, ba con chim không biết tên, hai con thỏ lông xám, một con hươu sao...
Mà bên cạnh, Tiểu Hắc Miêu ưu nhã ngồi, liếm liếm móng vuốt.
Phát hiện cậu nhìn qua, Tiểu Hắc Miêu cũng ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía cậu, cá đuôi dài vung vung, trên mặt mèo ý vị "cầu khen ngợi" phi thường rõ ràng.
Nhìn cái gì mà nhìn, biết lão công ngươi lợi hại chưa! Còn không mau đem nhân gia bế lên sờ sờ hôn hôn!
Tư Nặc:...
End chương 4.
Bình chọn cho tui nha~~ ( ˘ ³˘)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT