Mao Tiểu Huy bất lực nhún vai: "Cô không tin cũng được thôi, nếu lần này ba người chúng ta có thể an toàn trở về, tôi sẽ mua du thuyền cho hai
người, nói điêu là chó!"
Khi Sở Phi Yến và Mao Tiểu Huy đang đấu võ mồm kịch liệt, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại: "Chờ đã!"
Mao Tiểu Huy quay lại, thẳng thừng nịnh nọt nói: "Idol, anh có gì dặn dò sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào mắt đối phương vài giây, trầm giọng nói:
"Tôi rất muốn biết, cậu dựa vào bản lĩnh gì mà có thể thoát khỏi đây mà
không rụng một cọng lông".
"Đừng nói là may mắn. Tôi không phải đứa nhỏ ba tuổi. Nếu cậu dám nói điêu
nửa câu, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngay cả cơ hội hối hận cũng không
có!"
Mao Tiểu Huy nghe vậy lập tức bày ra vẻ mặt đưa đám nói: "Idol, cái tôi sắp nói đây, anh nghe xong sẽ cho rằng tôi nói khoác!"
"Nhưng tôi thề với liệt tổ liệt tông nhà họ Mao là nếu tôi có nửa lời dối trá, họ sẽ bị sét đánh!"
"Thực ra tôi cũng không biết chuyện là thế nào, mỗi lần đám khốn kia ra tay, tôi đều nghĩ thôi thế là toi rồi".
"Nhưng lần nào tôi cũng có thể trở về từ cõi chết, nói với anh thế này đi, như lúc nãy đó, cái súng máy Gatling bắn cạch cạch ra tia lửa mà tôi nói
với anh ấy".
"Tên đó, lúc đạn bắn ra như mưa, tôi sợ đến mức ôm đầu bỏ chạy!"
"Nhưng kì lạ là, những viên đạn chỉ bay vèo vèo qua tai tôi chứ không bắn trứng vào tôi, tôi cũng thấy vô cùng khó hiểu".
"Idol, tôi không nói dối, anh nhất định phải tin tôi!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, những lời tên này nói chắc cũng không lừa nổi một đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không thể bắt được chút manh mối nào trong ánh mắt và biểu cảm của đối phương.
Chẳng lẽ những gì cậu ta nói đều là thật?
Hoặc, kỹ năng diễn của người này đã đạt đến cảnh giới điêu luyện.
"Mao Tiểu Huy, cậu nghe cho kỹ đây".
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: "Tôi không quan tâm cậu là ai và mục đích
của cậu là gì. Tốt nhất đừng đổ những toan tính nhỏ mọn trong bụng cậu
lên đầu tôi".
Mao Tiểu Huy vội vàng nói: "Sao có thể chứ? Anh là ân nhân cứu mạng tôi, là idol của tôi, tôi nào có ý xấu với anh đâu, ha ha, đi đi đi, mau đi
tiếp thôi".
Mao Tiểu Huy đã nói rất nhiều chuyện trên đường đi, từ sao trên trời đến
châu chấu dưới đất, từ tình hình quốc tế đến xu hướng phát triển phim
ảnh của đảo quốc trong tương lai.
Sở Phi Yến đi nghe mà sửng sốt hết lần này đến lần khác, bất giác số QQ
tài khoản WeChat của cô ấy, v.v., đều bị tên này moi ra được.
"Yến Yến, hỏi cô một câu, có biết mẹ của Tử Yên là ai không?"
Mao Tiểu Huy hỏi, lúc này đã xưng hô với người ta là Yến Yến rồi.
Sở Phi Yến vẻ mặt bối rối: "Tử Yên là ai? Tôi không biết, sao biết mẹ người ta được?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT