Mao Tiểu Huy cầm lấy một cây gậy nhỏ, mở đường đi phía trước, nói: "Gặp con khỉ, lần nào cũng gặp phải một đám chả ra gì, đến chính chủ còn chưa
thấy đâu đã chạy mất dép rồi".
"Lần đầu tiên tôi gặp phải một thứ quái thai. Mụ ta là một mụ đàn bà mập mạp và xấu xí, eo to bụng phệ. Mụ ta cò béo hơn một con lợn nái già".
"Mụ đó tuy mập mạp tuy xấu xí nhưng lại rất hung dữ, trên tay cầm một sợi
dây thép, vừa đến mụ đã đã đánh gãy cổ mấy người rồi".
"Đó là lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi không có nhiều kinh nghiệm. Tôi đã sợ
hãi đến mức bỏ chạy, vì vậy kinh nghiệm bắt rắn lần đầu tiên của tôi cứ
vậy công cốc mất".
"Lần thứ hai và thứ ba cũng tương tự, tuy mụ béo đó không xuất hiện, nhưng
những mấy tên khốn kia đứa nào đứa nấy đều vô cùng độc ác".
"Lần trước, có một tên còn vác Gatling đến, anh có biết Gatling không? Cái
súng máy dùng trong hỏa tuyến, bắn cạch cạch ra lửa xanh ấy".
"Dù sao, lần nào cũng chẳng gặp được nhưng lần nào cũng dạo qua Quỷ Môn
Quan một vòng, hi vọng lần này không gặp phải đám ghê gớm đó nữa".
Sở Phi Yến nghe rất tập trung, đối phương nói xong liền vội vàng hỏi: "Vậy nếu nguy hiểm như vậy, cậu còn tới đây làm gì?"
Mao Tiểu Huy thở dài, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Cô cho rằng tôi muốn à, bố tôi luôn ép tôi tới, nói là trải nghiệm".
"Còn nói lần này không đem được đầu con trăn mào gà về ông ta sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa, cô nói xem đó có còn là bố ruột tôi không chứ? Haizzz!"
Sở Phi Yến nghe xong tức giận nói: "Kiếp trước cậu đào mả tổ tiên của bố
cậu lên hay sao vậy, sao có thể nhẫn tâm đẩy con trai của mình vào hố
lửa như vậy chứ?"
"Cậu cũng thật là. Ông ta bảo cậu đi là cậu đi luôn à, bị đuổi thì bị đuổi thôi, dù sao còn hơn là mất mạng".
Mao Tiểu Huy dở khóc dở cười ở phía trước: "Mỹ nhân, cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi. Nếu dễ dàng như vậy, tôi nào có dỗi hơi đi đến nơi quỷ
quái này làm gì".
"Chuyện của gia đình tôi dù sao cũng khá phức tạp. Bị đuổi ra khỏi nhà đồng
nghĩa với việc mất mạng. Ông trời ơi, cậu ấm nhà người ta thì toàn đi xe sang chơi gái đẹp. Còn tôi đây thì lo giữ cái mạng này đây!"
Sở Phi Yến tò mò hỏi: "Cậu là cậu chủ nhà giàu à?"
Mao Tiểu Huy gật đầu: "Hơn nữa còn không phải cậu ấm nhà giàu bình thường
đâu, nhà tôi lắm tiền đến mức nào, để tôi nói cô nghe, thứ bay trên trời chạy trên đất, bơi dưới biển, chỉ cần là đồ có giá trị, muốn mua cái gì cũng có thể mua được".
"Cậu chém gió!"
Sở Phi Yến trợn mắt hốc mồm nói: "Nhà cậu giàu có như vậy sao không mua hỏa tiễn đi!"
"Ha ha, khoan hãy nói, mấy ngày trước bố tôi có mua rồi".
"Lúc đó hai tiểu quốc đang đánh nhau, bố tôi mua một ít hỏa tiễn từ Đông Âu vận chuyển qua, kiếm được rất nhiều tiền!"
"Ha ha!"
Đương nhiên, Sở Phi Yến sẽ không tin mấy lời chém gió bay nóc nhà này: "Miệng trên mặt cậu, cậu nói thế nào thì là thế đó, dù sao chém gió cũng đâu
bị đánh thuế đâu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT