Quản lý dự án đứng bên cạnh nhíu mày nói: “Anh Diệp, lô thiết bị mà chúng tôi nhận tại sân bay vừa vận chuyển tới bán đảo thì đột nhiên có một đám người xông tới cầm dao cướp cả thiết bị lẫn xe”.

“Đám người đó che mặt nên nhìn không rõ mặt mũi ra sao, chúng tôi cũng không biết là do ai làm”.

Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: “Có đối tượng nào khả nghi không?”

Quản lý dự án lắc đầu, thở dài nói: “Cái này khó nói lắm, từ sau khi chúng ta giành được dự án này, có rất nhiều người đố kỵ với chúng ta”.

“Hơn nữa lô thiết bị đó vô cùng quý giá, không phải cứ có tiền là mua được, vậy nên cũng không loại trừ khả năng cướp tài sản”.

“Cướp tài sản?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau khi liếc nhìn xung quanh một vòng thì đột nhiên hỏi: “Mấy người A Minh đâu? Không phải bọn họ vẫn luôn phụ trách đảm bảo cho sự an toàn của công trường sao?”

Mấy người A Minh mà Diệp Vĩnh Khang nhắc đến là đám côn đồ mà Mã Lão Quỷ phái đến công trường làm loạn.

Sau khi Mã Lão Quỷ bị bố con Tần Long Tượng tiêu diệt thì đám côn đồ đó đã ở lại làm bảo vệ cho công trường, phụ trách đảm bảo cho sự an toàn của công trường.

“Hôm qua mấy người A Minh đã xin nghỉ rồi, hình như là do ăn phải thức ăn ôi thiu nên bị ngộ độc thực phẩm, vậy nên hôm nay lúc tới sân bay nhận thiết bị thì bọn họ không đi theo”.

Quản lý dự án trả lời.

“Ngộ độc thực phẩm ư?”



Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, sau đó nói với Hạ Huyền Trúc: “Huyền Trúc, em đừng sốt ruột, bảo mọi người về công ty trước đi, anh đi xử lý vài việc”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay xe trở về, trên đường anh gọi cho Tần Hạc một cuộc điện thoại, bảo anh ta điều tra nơi ở của mấy người A Minh.

Diệp Vĩnh Khang vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, không dưng lại ngộ độc thực phẩm đúng vào lúc này, cũng trùng hợp quá rồi đấy nhỉ.

Một lát sau, Tần Hạc đã điều tra ra manh mối: “Anh Diệp, tra ra rồi, bây giờ mấy người A Minh quả thực đang ở trong bệnh viện”.

“Bệnh viện nào thế?”

“Bệnh viện Song Nam, là một bệnh viện tư nhân ở bên phía Bắc Thành”.

Tần Hạc trả lời.

“Bệnh viện Song Nam?”

Diệp Vĩnh Khang hơi cau mày: “Anh lập tức dẫn thêm mấy người tới trước cửa đợi tôi”.

“Tôi hiểu rồi, anh Diệp!”

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã có thể xác định được chắc chắn mấy người A Minh có vấn đề.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play